User
Write something
Hàn gắn bằng thấu cảm, không phải bằng lý lẽ
Bạn đã bao giờ ở trong một cuộc tranh cãi với người mình thương, nơi cả hai đều có lý lẽ của riêng mình, nhưng kết quả chỉ để lại sự rạn nứt? Chúng ta nỗ lực chứng minh "ai đúng hơn", trong khi điều trái tim thực sự khao khát chỉ là được thấu hiểu nhiều hơn. “Khi bạn cố gắng chiến thắng một cuộc tranh luận, bạn đang thất bại trong việc tạo dựng kết nối.” Xung đột trong một mối quan hệ không cần những lý lẽ sắc bén để hóa giải. Điều nó cần là sự kết nối chân thành từ trái tim. 1. Vì sao lý lẽ không thể xoa dịu một trái tim đang tổn thương? Bởi vì cảm xúc có ngôn ngữ riêng, vốn không thể được xoa dịu bằng logic. Khi một người đang đau, mọi lời giải thích "hợp tình hợp lý" của bạn chỉ khiến họ cảm thấy cảm xúc của mình bị phủ nhận. Ví dụ: - "Em hiểu sai ý anh rồi." → Câu nói này vô tình khiến đối phương cảm thấy mình kém cỏi. - "Anh chỉ nói sự thật thôi mà." → Nghe như một lời tự vệ hơn là một nỗ lực thấu hiểu. Rosenberg nhấn mạnh: “Điều cảm xúc thật sự cần là sự thấu cảm, chứ không phải một lời ‘sửa chữa’ hợp lý.” Nếu muốn hàn gắn thực sự, hãy tạm gác lại lý lẽ và bắt đầu kết nối bằng sự đồng cảm. 2. Hàn gắn bằng kết nối – hành trình đi từ trái tim Đây là nguyên tắc mà Rosenberg gọi là "Kết nối trước, giải quyết sau" (Connection before Solution). Bởi chỉ khi cả hai cảm thấy an toàn và được lắng nghe, họ mới sẵn sàng tìm kiếm giải pháp. Các bước thực hành cụ thể là: - Lắng nghe cảm xúc và nhu cầu của họ trước tiên. "Có phải em đang cảm thấy buồn và thật sự cần được tôn trọng, đúng không?" - Chia sẻ cảm xúc thật của bạn, không phán xét. "Khi nghe em nói vậy, anh cảm thấy tổn thương vì anh rất cần sự tin tưởng từ em." - Cùng nhau tìm giải pháp khi kết nối đã được thiết lập. Lúc này, "hòa giải" không còn là sự thỏa hiệp ai hơn ai thua, mà là cùng nhau kiến tạo một giải pháp trân trọng nhu cầu của cả hai. 3. Khi cơn giận trở thành cây cầu nối Nhiều người cho rằng giận dữ là bức tường ngăn cách. Nhưng nếu nhìn sâu hơn, cơn giận lại chính là một lời mời gọi tha thiết để hai người kết nối lại với nhau.
Hàn gắn bằng thấu cảm, không phải bằng lý lẽ
Suýt "toang" vì một cái túi. Đây là điều mình học được về cơn giận.
Hello các anh/chị/bạn/em, Trước tiên, em/chị xin phép được xưng mình/bạn cho gần gũi nhé. Nhận dịp anh Hải vừa post một bài về việc "cơn giận là món quà", mình muốn chia sẻ một câu chuyện rất cá nhân vừa xảy ra cuối tuần rồi. Mình và bạn gái đã có một cuộc cãi vã khá căng, và mình nhận ra được một bài học sâu sắc về cơn giận mà mình tin là ai cũng có thể gặp phải. Chuyện là vầy, hôm Chủ nhật, trong lúc mình đang phơi đồ thì thấy bạn gái ngồi trên sofa có vẻ bực bội. Muốn chọc cho cô ấy vui, mình nghịch ngợm lấy cái túi ở gần đó đặt lên người cô ấy. Ai ngờ, cô ấy nổi giận và buông một câu: "Lúc nào em nghỉ ngơi thì chú (danh xưng của mình ở nhà) đều khó chịu" (ý là mình hay làm phiền lúc cô ấy nghỉ). Nghe xong câu "gán nhãn" đó, máu nóng trong mình sôi lên. Mình thấy cực kỳ bất công và tổn thương. Thế là hai đứa cãi nhau. Mình tức giận bỏ đi phơi đồ tiếp, thấy cái chén nhựa liền đá một cái cho bõ tức. Đỉnh điểm là khi cô ấy nói nếu mình không xin lỗi thì chấm dứt. Lúc đó, sự tự ái trong mình lớn đến mức mình đã im lặng, trong đầu nghĩ: "Ok, chấm dứt thì chấm dứt". Nghĩ vậy nhưng thấy bị tổn thương và tự ái vô cùng. May sao, chiều hôm đó bạn gái mình đã chủ động làm lành trước, và mọi thứ mới lắng xuống. Sau chuyện đó, mình cứ suy nghĩ mãi và đọc được bài đăng về "cơn giận và lòng trắc ẩn" (dựa trên triết lý NVC), và nó như là một cái chìa khóa giải tỏa khúc mắc trong lòng. Vậy nên, mình muốn chia sẻ lại đây để mọi người cùng nhau chiêm nghiệm hoặc đưa ra ý kiến để mình học hỏi thêm. ***Đầu tiên là, giải mã cơn giận của chính mình Trong bài mà anh Hải viết có một câu là: "Cơn giận không phải kẻ thù, nó là tiếng kêu cứu của một nhu cầu quan trọng đang bị bỏ quên". Nhìn lại câu chuyện, mình nhận ra: 1. Chuyện đã xảy ra: Bạn gái nói một câu khái quát hóa, gán nhãn hành động của mình. 2. Cảm xúc của mình: Mình thấy tức giận, bị tổn thương, và cực kỳ bất công. 3. Nhu cầu thực sự đằng sau: Cơn giận của mình thực ra là tiếng chuông báo động cho NHU CẦU được ghi nhận ý định tốt và được thấu hiểu. Mình chỉ muốn làm cô ấy vui, nhưng lại bị xem là kẻ làm phiền. Mình đã không được nhìn nhận đúng với ý định của mình.
Suýt "toang" vì một cái túi. Đây là điều mình học được về cơn giận.
Cơn giận không phải là phản ứng bản năng - mà là chiến thuật
Hầu hết chúng ta đều từng nói: “Tôi không kìm được cơn giận.” Nhưng Alfred Adler – người khai sinh trường phái Tâm lý học Cá nhân (Individual Psychology) lại nhìn vấn đề hoàn toàn khác. Ông cho rằng con người không bị cảm xúc điều khiển, mà chính họ lựa chọn cảm xúc để đạt được mục tiêu. Nói cách khác, cơn giận không phải là sự bộc phát tự nhiên, mà là một phương tiện có mục đích. Quan điểm này nghe có vẻ ngược đời: Ai lại muốn “chọn” giận chứ? Nhưng nếu nhìn sâu hơn, bạn sẽ thấy đằng sau mỗi cơn giận luôn ẩn chứa một mục tiêu – thường là để đòi hỏi quyền lực, sự tôn trọng hoặc cảm giác an toàn cho bản thân. Và chính điều đó khiến sự tức giận trở thành một trong những biểu hiện tinh tế nhất của cảm giác tự ti mà Adler từng mô tả. 1. Cơn giận – phương tiện để đạt mục tiêu, không phải phản xạ vô thức Adler viết trong Understanding Human Nature: “Cơn giận là cảm xúc điển hình nhất của khát vọng quyền lực và thống trị. Mục đích của nó là phá hủy nhanh chóng và mạnh mẽ mọi trở ngại trên con đường của người đang giận dữ." Theo ông, mỗi cảm xúc đều mang tính mục đích – nghĩa là con người tạo ra cảm xúc để phục vụ cho một hướng hành động cụ thể. Với người đang giận, mục tiêu thường là tự bảo vệ hoặc kiểm soát người khác. Khi ta nói “Tôi mất kiểm soát vì quá giận”, thực ra, theo một cách vô thức, ta đang dùng cơn giận để kiểm soát tình huống theo hướng có lợi cho bản thân. Ví dụ: Một người sếp quát tháo nhân viên không vì anh ta “không kiềm chế được”, mà vì trong khoảnh khắc đó, cơn giận giúp anh ta lấy lại vị thế và khiến người khác nghe lời. Nếu cùng tình huống xảy ra với đối tác hay cấp trên, anh ta có thể bình tĩnh hơn – bởi mục tiêu “thể hiện quyền lực” không còn phù hợp. 2. Cơn giận là biểu hiện của sự bất lực, không phải của sức mạnh "Cơn giận là hình thức của sự hèn yếu, là lớp mặt nạ che giấu cảm giác bất lực." Con người chỉ thực sự giận dữ khi họ cảm thấy yếu thế hoặc bị hạ thấp. Một đứa trẻ giận dữ khi cha mẹ không nghe lời mình, một nhân viên tức tối khi ý kiến bị gạt bỏ, hay một người cha nổi cáu vì con làm sai – tất cả đều đang bảo vệ hình ảnh bản thân trước nguy cơ bị tổn thương. Cơn giận, trong trường hợp này, giống như một “lá chắn” giúp họ tránh cảm giác nhỏ bé. Nó mang lại cảm giác quyền lực tạm thời, nhưng lại phá hủy mối liên hệ xã hội – điều mà Adler xem là thước đo quan trọng nhất của sức khỏe tâm lý.
Cơn giận không phải là phản ứng bản năng - mà là chiến thuật
Khi lòng trắc ẩn và cơn giận cùng tồn tại
Ta thường nghĩ: người có lòng trắc ẩn thì không được phép tức giận. “Giận dữ không phải là đối nghịch với lòng trắc ẩn. Nó chính là tiếng kêu gọi của lòng trắc ẩn đang bị bỏ quên/chưa được hồi đáp.” Cơn giận không khiến ta trở nên xấu xa. Nó chỉ là tín hiệu cho biết một điều gì đó quan trọng trong ta đang bị tổn thương. Nếu ta đủ khả năng nhìn sâu vào nội tâm, cơn giận sẽ trở thành người dẫn đường, giúp ta kết nối lại với sự nhân ái trong chính mình. 1. Giận dữ và lòng trắc ẩn không loại trừ nhau Trong khoảnh khắc giận dữ, cảm xúc thường bùng nổ: “Sao họ dám làm điều đó với tôi?” Nhưng nếu ta tạm dừng, hít sâu và tự hỏi: “Mình đang thực sự cần điều gì ở đây?” “Giá trị nào của mình đang bị chạm đến?” Ta sẽ nhận ra: phía sau giận dữ luôn là một nhu cầu sâu sắc cần được bảo vệ. Ví dụ: khi ta nổi nóng vì cảm thấy bị xem thường, thực chất ta đang khao khát được tôn trọng. Lòng trắc ẩn nảy sinh khi ta nhìn thấy nhu cầu thực sự ẩn sau cơn giận, thay vì tự lên án bản thân vì đã tức giận. 2. Giận không phải là vấn đề – xa rời lòng trắc ẩn mới là vấn đề Cơn giận không phải do người khác gây ra, mà đến từ những suy nghĩ phán xét trong tâm trí ta. Ta giận vì nghĩ: “Họ sai. Họ đáng bị trừng phạt.” Nhưng khi thay đổi góc nhìn – từ phán xét sang thấu hiểu nhu cầu – lòng trắc ẩn lập tức trỗi dậy. Giận không hề làm mất đi nhân tính của ta. Chỉ khi ta quên mất điều mình thật sự cần, giận mới trở thành năng lượng phá hoại. 3. Thực hành: Dừng lại để lắng nghe cơn giận bằng trái tim nhân ái Mỗi khi giận, hãy thử thực hành 4 bước đơn giản của NVC: - Quan sát điều đã xảy ra (ghi nhận mà không phán xét). - Nhận diện cảm xúc: “Mình đang giận, thất vọng, hay cảm thấy bị bỏ rơi?” - Kết nối với nhu cầu: “Mình đang cần được tôn trọng, cảm giác an toàn hay được lắng nghe?” - Diễn đạt bằng lòng trắc ẩn: “Khi chuyện này xảy ra, tôi cảm thấy tổn thương vì tôi cần sự tôn trọng.” Chỉ cần thực hành được điều này, ta đã chuyển hóa cơn giận từ năng lượng phản kháng thành năng lượng của sự kết nối và thấu hiểu.
Khi lòng trắc ẩn và cơn giận cùng tồn tại
Ôm lấy cơn giận: Hành trình trở về bản thể đích thực
Đã bao giờ bạn chìm trong cơn giận dữ đến mức mất kiểm soát và không còn nhận ra chính mình? Giận dữ thường thúc đẩy ta hành xử dựa trên “Cái Tôi bị thương tổn” – phần sâu thẳm trong ta luôn cảm thấy bị xem thường, bị bỏ rơi hay bị đối xử bất công. Nhưng nếu ta dám dừng lại, lắng nghe và ôm lấy cơn giận như ôm một đứa trẻ đang đau khổ, ta sẽ gặp lại “Bản thể đích thực” – phần sâu nhất trong ta vẫn khao khát được yêu thương. 1. “Cái Tôi bị thương tổn” – nguồn gốc sâu xa của cơn giận Cơn giận không chỉ đến từ sự kiện bên ngoài, mà còn từ câu chuyện tiêu cực ta tự kể cho chính mình. Ví dụ: Người khác không trả lời tin nhắn → “Họ coi thường mình.” Đồng nghiệp quên việc → “Họ vô trách nhiệm.” Những suy nghĩ phán xét ấy xuất phát từ Cái Tôi bị thương tổn – phần trong ta sợ bị lãng quên hay bị xem nhẹ. Khi nhận ra điều này, ta không cần chối bỏ Cái Tôi, mà hiểu rằng nó chỉ đang tìm cách bảo vệ ta khỏi nỗi đau và sự tổn thương. 2. Ôm lấy cơn giận như ôm một đứa trẻ đang sợ hãi Thay vì kìm nén hay bùng nổ, hãy tập “ôm lấy” và chấp nhận cơn giận. Hãy tưởng tượng cơn giận là một đứa trẻ đang khóc vì sợ hãi. Ta không hề trách mắng, cũng không bỏ mặc nó – ta chỉ đơn giản lắng nghe và tự hỏi: “Nỗi đau này đến từ đâu? Nhu cầu nào đang bị bỏ ngỏ?” Khi làm vậy, ta không còn bị giận dữ điều khiển. Ta trở thành người chăm sóc, là người mẹ, người cha của chính cảm xúc mình. Chính sự chấp nhận này mở ra con đường quay về với Bản thể đích thực – phần bình an, sáng suốt và đầy yêu thương. 3. Bản thể đích thực – nơi lòng trắc ẩn và giận dữ hòa làm một Marshall Rosenberg nói: “Khi ta đủ trân trọng cơn giận, nó sẽ đưa ta trở về với lòng trắc ẩn.” Bản thể đích thực không phải là người “luôn hiền hòa”, mà là người trung thực với cảm xúc và có ý thức chọn cách biểu đạt nhân ái. Giận dữ chỉ là một cánh cửa – nếu ta dám bước qua, điều chờ đợi ta là sự hiểu biết sâu sắc và tự do đích thực. Từ đó, ta có thể nói: “Tôi đang giận, và tôi chọn hành động để chăm sóc điều mình trân quý/giá trị mình tôn trọng.”
Ôm lấy cơn giận: Hành trình trở về bản thể đích thực
1-20 of 20
powered by
Humanistic Leadership - 人本领导
skool.com/humanistic-leadership-6956
Humanistic Leadership là một triết lý đặt con người vào vị trí trung tâm của mọi quyết định, chiến lược và hoạt động của tổ chức.
Build your own community
Bring people together around your passion and get paid.
Powered by