Sức mạnh chữa lành của sự thấu cảm
“Đôi khi, điều người khác cần không phải là câu trả lời mà là một trái tim biết hiện diện.” Bạn có bao giờ cảm thấy… …bạn đang cố giúp một người đang buồn, nhưng càng nói, họ càng khép lại? Bạn cố gắng khuyên, cố gắng động viên, cố tìm giải pháp nhưng cuối cùng, họ chỉ nhìn xa xăm và nói: “Thôi, không sao đâu.” Chúng ta tưởng rằng “giúp” là phải làm gì đó. Nhưng đôi khi, điều họ cần nhất là một người chỉ ngồi đó, im lặng và hiện diện – không đánh giá, không khuyên, không vội sửa. Bởi khi được lắng nghe thật sự, con người tự chữa lành. Khi ta không nghe – mà chỉ phản ứng Một ngày của người lãnh đạo hay cha mẹ thường đầy ắp những cuộc trò chuyện: - Nhân viên kể rằng họ đang kiệt sức. - Con cái than rằng “Con không muốn đi học nữa.” - Một người bạn nói rằng “Tôi thấy mình vô dụng.” Và hầu hết chúng ta đều phản ứng ngay lập tức: - “Đừng nghĩ tiêu cực nữa!” - “Em phải mạnh mẽ lên!” - “Anh đang suy nghĩ quá rồi đó.” Chúng ta nói vậy vì muốn tốt cho họ. Nhưng thật trớ trêu, chính lúc đó ta đã đánh mất cơ hội để kết nối sâu nhất: lắng nghe cảm xúc và nhu cầu thật sự đằng sau lời nói. Vì sao ta thường phản xạ “sửa” hơn là “nghe”? Carl Rogers – cha đẻ của Liệu pháp hướng thân chủ – từng nói: “Nghe ai đó mà không phán xét là một trong những điều hiếm hoi và mạnh mẽ nhất mà ta có thể trao.” Ta không thực sự nghe, vì ta không chịu được cảm xúc của người khác. - Khi họ buồn, ta thấy khó chịu. - Khi họ tức giận, ta sợ bị cuốn vào. - Khi họ im lặng, ta thấy lúng túng và muốn lấp đầy khoảng trống bằng lời. Sự thật là ta không cần phải có câu trả lời đúng – ta chỉ cần ở đó. Sự hiện diện của ta trao cho người kia quyền được là chính họ – với tất cả sự tổn thương, lộn xộn, và chưa hoàn hảo. Sự thấu cảm chữa lành Trong Giao tiếp bất bạo động (Nonviolent Communication), Marshall Rosenberg gọi sự thấu cảm là “món quà của sự hiện diện.” Nó không phải là kỹ năng “lắng nghe để trả lời” – mà là nghe để hiểu điều người khác đang sống qua. Một ví dụ kinh điển mà Rosenberg kể lại: