Càng soạn kỹ, càng mệt… có khi vấn đề không nằm ở giáo án.
Đến một lúc nào đó, bạn sẽ bắt đầu cảm thấy rất rõ: mình không thiếu nỗ lực, cũng không thiếu kiến thức, nhưng cách mình đang đi khiến mọi thứ ngày càng nặng. Soạn giáo án vẫn đều. Dạy vẫn đủ giờ. Học viên vẫn đến… rồi đi. Và điều mệt nhất không phải là mất học viên, mà là không biết mình sai ở đâu. Không có một điểm tựa nào để soi lại buổi học ngoài cảm giác chủ quan: “hôm nay mình dạy cũng nhiều mà”, “học viên hiểu trong lớp mà”, “chắc do họ không cố gắng”. Chính ở giai đoạn này, rất nhiều giáo viên bắt đầu làm sai thêm: – soạn kỹ hơn – thêm nội dung – thêm bài tập – thêm áp lực cho cả mình và học viên Trong khi thứ họ thật sự cần là một hệ quy chiếu khác, nhẹ hơn, rõ hơn, để biết: một buổi học đang hiệu quả hay chỉ đang… tốn sức. Vì vậy, mỗi 14:00 chiều thứ tư hằng tuần, có một buổi chia sẻ mở được tổ chức. Không phải lớp học. Không phải workshop. Không phải nơi để xin giáo án. Đó là một không gian để nhìn lại cách một buổi dạy tiếng Việt cho người nước ngoài thật sự vận hành: – Khi nào thì học viên bắt đầu “dùng được” – Khi nào giáo án đang hỗ trợ giáo viên – Và khi nào chính giáo án đang làm cả hai bên kiệt sức Ở đó có những người đi trước, không ồn ào, không áp đặt. Có người từng mắc kẹt y hệt bạn. Có người chỉ giữ vai trò rất đơn giản: giữ hệ quy chiếu để bạn tự soi, không cần tin ai cả. Đặc biệt, trong chương trình này có sự xuất hiện của @Mai Mai – người đã kiếm được 10.000 đô từ việc dạy tiếng Việt cho người nước ngoài. Không phải bằng giáo án dày hơn. Không phải bằng việc dạy nhiều hơn. Mà bằng việc hiểu rất rõ: mỗi buổi học cần tạo ra điều gì, và dừng ở đâu. Nhiều người sau khi tham gia chỉ nói một câu: “À… hóa ra có thể dạy nhẹ như vậy.” Nếu bạn đã đi cùng series này đến đây, có lẽ bạn cũng đang đứng trước ngưỡng đó. Không còn phủ nhận vấn đề. Chỉ là đang tìm một nơi đủ an toàn để nhìn lại. Và rất có thể, nếu bạn bỏ lỡ buổi 14:00 thứ tư này, bạn đã bỏ lỡ một thứ khá nghiêm túc — không phải vì bạn không biết,