Nó nằm ở cách bạn đang “kiểm tra” một buổi học.
Có một vòng lặp rất quen thuộc mà nhiều giáo viên mắc kẹt:
- Bạn chuẩn bị rất nhiều → dạy rất mệt
- Học viên nghe hiểu trong lớp → nhưng ra ngoài không dùng được
- Học viên chán → nghỉ giữa chừng
- Bạn bắt đầu nghi ngờ bản thân: “Hay mình không hợp dạy?”
Điều nguy hiểm không phải là mệt.
Điều nguy hiểm là bạn không biết mình đang mệt vì làm sai, hay vì đây là cái giá bắt buộc phải trả.
Phần lớn giáo viên đánh giá một buổi học “tốt” dựa trên cảm giác ngay lúc đó:
- Học viên gật đầu
- Học viên nói “I understand”
- Học viên làm đúng bài trong lớp
Nhưng đây là một ảo giác rất tinh vi.
👉 Hiểu trong lớp không đồng nghĩa với dùng được ngoài đời.
👉 Làm đúng khi có giáo viên dẫn không đồng nghĩa với tự xử lý được tình huống thật.
Và vì không có tiêu chí rõ ràng để kiểm tra hiệu quả thật, giáo viên bắt đầu làm một việc rất bản năng: dạy nhiều hơn để cảm thấy yên tâm.
Từ đó sinh ra ba hệ quả:
- Giáo viên mệt
- Học viên chán
- Giáo viên mất tự tin
Lúc này, nhiều người chọn giải pháp quen thuộc:
đổi giáo án,
học thêm phương pháp,
tải thêm tài liệu.
Nhưng đó chỉ là đổi công cụ, không phải đổi cách nhìn.
Vấn đề cốt lõi nằm ở chỗ này:
Bạn đang dạy mà không có hệ quy chiếu để biết: mình đang giúp học viên tiến bộ ở đâu.
Không có hệ quy chiếu →
- Mỗi buổi học là một nỗ lực riêng lẻ
- Mỗi học viên là một ca “xử
- Mỗi lần học viên bỏ là một cú đánh vào sự tự tin của bạn
Và nếu bạn tiếp tục dạy theo cách này, rất có thể 6 tháng – 1 năm nữa, bạn vẫn dạy, vẫn mệt, vẫn nghi ngờ… chỉ khác là mệt hơn.
Tin tốt là:
Nếu bạn đã bắt đầu thấy cấn ở đây, nghĩa là bạn đang đứng trước đúng cánh cửa.
Trong những nội dung tiếp theo của series này, tôi sẽ chỉ ra:
- Một cách nhìn khác để đánh giá hiệu quả buổi học
- Một khung đủ nhẹ để giáo viên không kiệt sức
- Và đủ rõ để học viên cảm thấy “mình đang đi đâu”
Chưa cần thay giáo án.
Chỉ cần ngừng dạy theo cảm giác.
Nếu bạn tiếp tục theo dõi, bạn sẽ hiểu vì sao.