Bài viết này lấy cảm hứng khi nghe anh Thanh chia sẻ trong buổi chell hôm qua về trải nghiệm đi thiền của anh í ^^.
Nhớ lại cách đây 1 năm, ai nói chuyện với mình chắc cũng mệt mỏi dữ lắm tại mình lúc nào cũng "bán than" 🤣. "Ờ sao ba mẹ ko hiểu mình", "sao mình cày dữ dzậy mà sếp hok tăng lương", "sao đồng nghiệp mình nó thấy ghét quá ta", "tui bận dữ lắm thời gian đâu mà học cái mới", "tui làm gì có thời gian mà tập thể dục"... Mọi người thấy điểm chung ở mấy câu trên là gì hok? Là "lỗi" luôn luôn nằm ở đâu đó ngoài kia, do người này, tại cái kia chứ ko bao giờ TẠI MÌNH. Mình ko bao giờ chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình mà luôn là nạn nhân của số phận. Ờ thì cũng đúng, đỗ lỗi thì luôn dễ hơn tự chịu trách nhiệm mà.
Năm mình 20 tuổi, mình có cơ hội được học NLP (lập trình ngôn ngữ tuy duy) với chuyên gia nước ngoài. Xuyên suốt bài giảng, ông luôn nói "Life is a imagination" và "take responsibility for everything that happens in your life, whether good or bad". Cuộc sống là một sự hình dung tưởng tượng và chịu trách nhiệm 100% cho mọi thứ diễn ra với cuộc đời bạn, dù nó là tốt hay xấu. Có lẽ vì lúc đó còn quá trẻ và thiếu trải nghiệm nên mình thấy mấy lí thuyết này hơi xáo rỗng và bullshit 😓. Mãi đến gần 10 năm sau nhìn lại chặng đường mình đã đi qua mới thấy à hình như nó đúng thiệt =))).
Chúng ta về cơ bản tưởng tượng ra mọi thứ chúng ta làm. Chúng ra đắm chìm trong quá khứ, chúng ta tưởng tượng về tương lai. Tương lai và quá khứ không tồn tại, hiện tại là khoảnh khắc duy nhất mà chúng ta hiện hữu. Chúng ta là người chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình. Bạn hoàn toàn có quyền kiểm soát ai bước vào cuộc sống của bạn. Bạn có quyền kiếm soát ai bạn hẹn hò. Bạn có quyền kiểm soát những gì bạn xem, những gì bạn nghe, những gì bạn đọc. Bạn có quyền kiểm soát tất cả những điều này. Nếu mỗi sáng bạn thức dậy, và bạn quyết định nhấc điện thoại lên để xem newfeed, tất cả toàn tin tức tiêu tực và nó làm ảnh hưởng năng lượng cả ngày của bạn. Đừng đỗ lỗi cho tin tức. Đổ lỗi cho đôi tay của bạn vì đã quyết định bật điện thoại lên. Tương tự với việc lo lắng về tương lai: "ờ giờ thất nghiệp nhiều quá, layoff nhiều quá, tui sợ mình bị đào thải". Hãy thật sự hỏi bản thân: "Mình đang làm gì để cải thiện cuộc sống của mình, nâng cao kĩ năng của mình?! Mình thức dậy và mình làm gì?" Hay mình chỉ ngồi đó lướt mạng xã hội?!
Một trong những điều may mắn nhất của mình là có cơ hội đc đi thiền Vipasana 10 ngày trước khi bắt đầu hành trình tìm kiếm sự tự do. Bạn biết đó, khi chúng ta quá bận rộn với cuộc sống hàng ngày, đi làm, kiếm tiền, chăm sóc gia đình,... chúng ta chạy theo cuộc sống, chúng ta ko còn thời gian lắng nghe chính mình, ko còn hơi gian để cảm nhận từng nhịp thở. Nhưng khi chúng ta "rảnh", ko còn bị "dí" bởi sếp, ko còn nhịp sống hối hả, lúc này đây những kí ức, những suy nghĩ, những nỗi sợ, những niềm tin giới hạn đua nhau mà "trồi" lên. Và nếu ko có sự tĩnh lặng, ko có sự quan sát thì thật dễ để "phản ứng" lại với những điều tiêu cực này, đồng hoá bản thân với thực tại đó. Và vì có thiền định, mình có cơ hội được quan sát những điều tiêu cực này, những niềm tin giới hạn này và giải phóng chúng (tất nhiên ko phải lúc nào cũng dc chánh niệm như vậy 😪). Hãy luôn nhớ rằng, tương lai của bạn phụ thuộc vào nỗ lực và sự thức tỉnh của bạn ngay giây phút này.
Cuối cùng, sự tự chịu trách nhiệm để nhận ra rằng KHÔNG AI KHÁC NGOÀI KIA- mà là CHÍNH TA- người tạo ra những suy nghĩ, cảm xúc, hành động và chính thực tại này.
Khi mọi người đều chịu trách nhiệm "tu thân", thì "gia" sẽ tự nhiên được "tề", "quốc" sẽ tự nhiên được "trị", "thiên hạ" sẽ tự nhiên được "bình".
Bài viết này cũng để nhắc nhở bản thân bớt excuse bận quá ko tập thể dục dc 😝.