🤣 Cách “đọc vị” học viên sắp bỏ cuộc :
Dạy tiếng Việt cho người nước ngoài giống như… nuôi cây khó tính.Nó không chết ngay đâu.Nó sẽ ra dấu hiệu trước.Và dân chuyên thì nhìn phát biết liền!
🟡 Dấu hiệu 1: Trả bài chậm dần đều
Tuần 1: “Teacher, I finished!”Tuần 2: “I’ll finish tonight.”Tuần 3: “…”
➡️ Phân tích: Không phải lười, mà là quá tải. Lúc này cần giảm độ khó + tăng độ vui.
🟡 Dấu hiệu 2: Từ “Sorry teacher” xuất hiện với tần suất đáng báo động
“Sorry teacher, I was busy…”“Sorry teacher, I overslept…”“Sorry teacher, my cat ate my homework…” (vâng, vẫn có người nói thế 😆)
➡️ Phân tích: Họ đang cảm thấy… có lỗi. Đây là thời điểm tốt để “reset” động lực bằng một buổi học nhẹ nhàng.
🟡 Dấu hiệu 3: Mất ánh sáng trong mắt khi gặp thanh hỏi – ngã – nặng
Nhìn vào là thấy ngay.Họ khổ tâm, không phải chán.
➡️ Phân tích: Đừng dạy tiếp ngữ pháp. Hãy cho họ hoạt động nghe–nói vui, tạo cảm giác “tôi đang hiểu dần rồi!”
🟡 Dấu hiệu 4: Cười trừ nhiều hơn trả lời
Bạn hỏi: “Em nói lại câu này được không?”Họ cười: “Hehe…”
➡️ Phân tích: Đây là “tín hiệu cầu cứu”. Học viên đang thiếu cảm giác an toàn. Hãy khen + chỉnh thật nhẹ.
🟢 VẬY DÂN CHUYÊN XỬ LÝ THẾ NÀO?
- Giảm độ khó trong 1–2 buổi để học viên “thở”.
- Tăng mini game, role-play, tình huống thật để tạo dopamin.
- Gửi 1 voice ngắn khen tiến bộ, nhắc họ không cần hoàn hảo.
- Dùng bài tập siêu nhỏ (micro-learning) để học lại nhịp.
Và điều quan trọng nhất:✨ Giữ cho mỗi buổi học đủ vui để học viên muốn quay lại, và đủ giá trị để họ thấy không nên rời đi.