Hành trình học lại tâm lý học tuổi 40
Tại sao một người rời bỏ tâm lý học gần 20 năm lại quyết định quay lại với nó? 🌱 Cách đây gần 20 năm, khi đứng trước ngưỡng cửa đại học, tôi chọn ngành Tâm lý Giáo dục (Educational Psychology) gần như theo bản năng. Lúc đó, tất cả những gì tôi biết về tâm lý học chỉ gói gọn trong một quyển sách hướng nghiệp giá 8.500 đồng, với dòng giới thiệu ngắn ngủi rằng đây là môn khoa học nghiên cứu về tâm trí, hành vi, ý thức, cảm xúc và tư duy con người. 🌱 Tôi không quan tâm đến việc hiểu người khác hay giúp đỡ cộng đồng. Ở tuổi 18, động lực duy nhất của tôi là hiểu chính mình. Tôi muốn tìm câu trả lời cho những cảm giác lạc lõng, thiếu hạnh phúc, và những tiếng nói tiêu cực vang lên không ngừng trong đầu. Tôi học để cứu chữa bản thân, để thay đổi chính mình. Với nhu cầu đó, cộng thêm việc được miễn học phí, tôi đã dành 4 năm để hoàn thành tấm bằng cử nhân Tâm lý Giáo dục. 🌱 Thế nhưng, sau khi tốt nghiệp, tôi nhận ra rằng những kiến thức về phân tâm học, tâm bệnh học, hay lý thuyết phát triển không thể giúp tôi tìm ra hướng đi thực tế. Công việc giảng dạy tâm lý học chỉ có… 1 suất duy nhất nếu muốn về dạy ở quê nhà, học lên cao thì không đủ kinh phí, mà nghề tham vấn tâm lý không phổ biến trên thị trường lúc bấy giờ. Tôi cũng cảm thấy mình không đủ năng lực để làm điều đó. Tôi thiếu kinh nghiệm sống, thiếu các kỹ năng xã hội cơ bản, và trên hết, thiếu tự tin vào bản thân. Làm sao một người còn đang vật lộn với chính mình lại có thể làm gì cho người khác? 🌱 Suy tính thiệt hơn, rốt cuộc thì tôi… thuận tự nhiên: cái gì dễ thì mình làm. Lúc đó tôi đã có một công việc được coi là chính thức: làm báo. Nhuận bút hàng tháng cho việc viết báo khá cao, và tôi cũng được cho nhiều cơ hội. Từ viết báo, sang quản lý trang báo mạng, rồi làm quảng cáo… Cứ đi xa như vậy, ngành tâm lý học dường như chỉ còn là một phần ký ức. Nhưng kỳ lạ thay, tôi chưa bao giờ thực sự rời xa nó. Trong “CV” của tôi tới giờ liệt kê như sau “14 năm kinh nghiệm trong lĩnh vực Quảng cáo & Truyền thông - Từng đảm nhiệm các vị trí Giám đốc nội dung, Quản lý chiến lược Sáng tạo, Trưởng bộ phận Truyền thông, tác giả sách…” Không có vị trí nào liên hệ trực tiếp đến chuyên ngành cả. Nhưng kỳ lạ thay, tôi vẫn tiếp tục nghiên cứu tâm lý, và bắt đầu thấm dần những gì đã học. Những thứ nhà trường đã dạy, tôi dần thấy hữu ích. Những gì không được học, dần dần tôi cũng tự nhận ra để dạy chính mình. Tôi bắt đầu dùng “con người tâm lý” để viết sách, để làm quảng cáo, làm lãnh đạo, làm người. Phải hơn chục năm sau khi rời khỏi trường tôi mới cảm thấy mình hoàn thành khóa học.