Cô bé hiền lành và nhút nhát đến nỗi phải nhờ mẹ đăng ký lớp, mẹ ở cạnh bên khi trial lesson.
Trong buổi trial lesson mình đã nhiều lần hỏi 2 mẹ con là ẻm muốn học hay mẹ muốn ẻm học.
Mẹ xác quyết, ngày nhỏ chị muốn con bé học để biết tiếng Việt nhưng ẻm không thích nên chị không dạy nữa. Giờ ẻm đi làm, thỉnh thoảng gặp người Việt, ẻm muốn nói chuyện với người ta nên nhờ mẹ tìm lớp cho học.
Mình hỏi lại ẻm thêm một lần nữa, ẻm nói bây giờ em muốn học tiếng Việt, chị dạy tiếng Việt cho em đi, em không biết nói tiếng Việt.
Nghe là rụng rời liền, nhận lời liền, mừng muốn chớt! 😂
Nhưng…
dạy em thời gian đầu mình đã hoài nghi bản thân và hành trình này. Cô bé phản ứng chậm, nói chậm, cứ ề à… đó là lý do mình ngáp và ngủ gật tại trận (mất lịch sự vô cùng nhưng mình không cưỡng lại được, mình phải uống cà phê trước ca của ẻm).
Mình chợt nhận ra, liệu mình có đang khiến cô bé cảm thấy quá sức. Hình như mình cũng đang gồng.
“Ủa, làm vậy để chi? Tự nhiên làm cho cả cô lẫn trò nhọc ngang…”
Thế là mình lại quay về với tiêu chí “làm mọi thứ đơn giản thôi”.
Và cái gì đến cũng sẽ đến, cô bé cười nhiều hơn, tự tin hơn, và tất nhiên phản xạ với tiếng Việt tốt hơn…
Và mình không cần dùng cà phê nữa, cái ngáp dài được thay thế bằng tinh thần hào hứng, phấn khởi bởi những bước tiến nhỏ của 2 chị em.
Thế đấy, hành trình này mình cứ phải tự luyện và điều chỉnh mỗi ngày cho phù hợp hơn với đối tượng học viên của mình.
Đơn giản thôi.
Và từng bước một nhen!