Đang tranh thủ check list công việc đầu tuần, thì một email hiện ra. Dòng tiêu đề như một mũi dao, cứa thẳng vào vết thương mới đóng vảy, chưa kịp lành lại trong tim mình.
Mình luôn nỗ lực hết mình trong công việc, trong những mối quan hệ xã hội…
- …để sếp THẤY mình “được việc”
- …để nhân viên THẤY mình “đáng tin cậy”
-…để người lớn THẤY mình “hiểu chuyện”
Nhưng mình KHÔNG THẤY rằng: … suốt hơn 20 năm trời, nỗ lực để được người khác THẤY thật sự rất ngột ngạt.
Bởi:
“Từ nhỏ chúng ta đã được lập trình để tìm kiếm sự chấp thuận: điểm cao, lời khen từ cha mẹ, phản hồi tích cực từ khách hàng… mỗi lần như vậy, não bộ tiết ra dopamine, tạo ra vòng lặp nghiện công nhận. Bạn càng nhận được nhiều lời khen, bạn càng sợ thất bại và càng ngại làm điều gì đó mới mẻ.”
“Đứa trẻ” trong mình, giống như một chú chim. Chú sinh ra và lớn lên trong chiếc lồng sơn son thiếc vàng. Lồng tuy đẹp, nhưng chú vẫn khao khát được sải cánh dưới bầu trời xanh giống như bạn bè của chú. Vậy mà mở cửa lồng, thì chẳng dám cất cánh bay ra.
Bởi chú lo sợ ngoài kia không biết ai sẽ cho mình thức ăn? Ai sẽ bảo vệ mình trước sự tấn công của những kẻ thù to lớn, nguy hiểm. …. đó là “kỹ năng sinh tồn” mà muốn được tự do thì buộc chú phải tự trang bị.
Nhưng từ nhỏ tới giờ chẳng ai dạy chú những kỹ năng sinh tồn ấy.
Cái giá để Theo đuổi tự do thì không rẻ. Nhưng cái giá khi đắm chìm trong cái “lồng sơn son thiếc vàng” có khi còn đắt hơn nhiều lần.
ĐỂ ĐƯỢC NGƯỜI KHÁC CÔNG NHẬN MÌNH ĐÃ ĐÁNH MẤT ĐIỀU GÌ?
Dù luôn muốn được sống là chính mình. Nhưng lại sợ hãi phải rời bỏ sự công nhận của những người xung quanh.
Nếu mình quyết định sai thì sao?
Nếu quan điểm của mình làm người bạn kia không muốn chơi với mình nữa thì sao?
Nếu hành động của mình khiến sếp không hài lòng thì sao?
#1_Mình đánh mất khả năng phân tích để tìm thấy giá trị thực sự của chính mình
Thay vì hỏi xem mình đã làm tốt ở đâu?
Kỹ năng nào giúp mình làm tốt?
Niềm tin nào đã giúp mình phát triển?
Thì mình dồn toàn bộ sự tập trung vào việc: Mọi người có thấy hài lòng không?
Và câu hỏi: ĐIỂM MẠNH CỦA BẠN LÀ GÌ luôn trở thành câu hỏi mình NGẠI đối diện nhất mỗi khi làm CV, đi phỏng vấn hay gặp gỡ một đối tác mới.
#2_Mình đánh mất sự lì lợm để theo đuổi mục tiêu đến cùng của chính mình
Mỗi người đi qua góp ý một câu. Mình cũng không biết giá trị thực sự của mình nằm ở đâu. Nên mọi lời góp ý mình đều để tâm và cho rằng nó đúng. Và thế là hành trình Theo đuổi mục tiêu của mình giống như đẽo cày giữa đường.
#3_Mình đánh mất khả năng tự tạo sự BÌNH AN cho chính mình
Một cái nhíu mày, một cái lắc đầu, một lời từ chối cuả người xung quanh sẽ khiến mình NGAY LẬP TỨC rơi vào trạng thái thực sự bất an. Mình lao vào những cuộc tranh cãi với người đối diện, chỉ để cố gắng thay đổi cái nhíu mày, cái lắc đầu, lời từ chối từ KHÔNG thành CÓ.
Mà mình không hề biết rằng: Đó là sự phản kháng đến từ cảm giác BẤT AN do không được người khác công nhận.
Khoảnh khắc nhận ra sự NGỘT NGẠT ấy như chiếc lồng chim, tưởng là nơi trú ẩn an toàn, nhưng thực ra lại đang kìm hãm mình sải cánh ra bầu trời tự do.
Lần đầu tiên mình thử SAY NO với điều mình không thực sự muốn làm. Trái với nỗi sợ: “Người khác không còn yêu quý mình nữa.”
Mình cảm nhận được sự bình an đến từ trong tâm khảm: “Hóa ra, mình không thực sự cần công nhận của người khác đến vậy.”
Mình tiếp nối hành trình đó bằng việc ĐỐI DIỆN với những lời từ chối và GHI NHẬN CẢM XÚC mỗi ngày
#Bước_1: Đối diện với lời từ chối
Mình sẽ không cố gắng tìm cách thay đổi quan điểm của người đối diện. Thay vì đó mình đối diện và thừa nhặn rằng họ vừa từ chối đề nghị / cách làm/ đóng góp của mình.
#Bước_2: Ghi nhận mọi cảm xúc nổi lên
Mình ngồi lại, hít thở sâu 30s. Sau đó viết ra 3 từ mô tả cảm xúc ngay khi bị từ chối (vui, buồn, thất vọng, hụt hẫng) Chỉ ghi nhận, TUYỆT ĐỐI không đánh giá, suy diễn.
Ví dụ: NÊN: Mình đang cảm thấy hụt hẫng
KHÔNG NÊN: Mình đang cảm thấy hụt hẫng. Là do mình không đủ tốt, nên người ta mới từ chối đề nghị của mình.
#Bước_3: Tự đặt những mục tiêu thật nhỏ để tự ghi nhận mình
Mục tiêu này sẽ là mục tiêu không thể đơn giản hơn được nữa. Để mình có thể dễ dàng hoàn thành.
Ví dụ: Mỗi tuần tập thể dục 7 ngày -> Mỗi tuần chạy bộ 1 ngày
Mỗi ngày chạy bộ 1 tiếng -> Mỗi ngày chạy bộ / đi bộ 10phút
Mỗi mục tiêu được hoàn thành, mình sẽ thông qua những chiến thắng nhỏ đó và ghi nhận chính mình.
Mình làm vậy, không phải để "khước từ" sự công nhận của những người xung quanh. Sự công nhận của những người xung quanh sẽ vẫn tiếp sức cho mình.
Nhưng mình hiểu và tin rằng ĐỘNG LỰC QUAN TRỌNG NHẤT bền bỉ nhất phải đến từ chính mình!
Hôm nay, bạn đã ghi nhận mình chưa?