Dạo này cứ 3 người bạn cũ nhắn tin “hỏi thăm” thì y như rằng có đến 2 người muốn bán cái gì đó.
À thì lần đầu là ủng hộ, nhưng đến lần 2, lần 3 thì… thấy kì kì muốn block. “Đã xem” là cũng đang cố giữ mối quan hệ với bạn rồi đó bạn ơi!
Bài viết có thể khiến một vài người nhíu mày, nhưng thật sự rất nhiều người chọn cách bán hàng này mà không biết rằng số tiền họ kiếm được từ nó sẽ khiến họ ngày một nghèo bền vững.
Nghèo mối quan hệ, nghèo uy tín, nghèo sự chân thật.. dần dà biến mình thành một người nhàm chán chỉ biết đến lợi ích trong mắt người khác.
---
---
---
Dạo này sao rồi Vy?
“Tao bình thường mày ơi, ở nhà chồng nuôi hehe” … vẫn là mẹ ba con và tuyệt nhiên không rủ rê ai mua gì hết.
Vì sao à?
1. Vì người thân, bạn bè không có nghĩa vụ phải “ủng hộ” hay làm chuột bạch cho thứ bạn bán (nhiều khi ngay cả người bán cũng chưa trãi nghiệm).
2. Kiếm được vài đồng, đạt được mục đích rồi sao nữa? Mất một người đã từng tin tưởng, yêu mến sẵn sàng “ủng hộ” bạn vì số tiền đó có đáng không?
3. Bán hàng chân chính là trao giải pháp, sản phẩm, dịch vụ đến cho người thật sự cần. Một cuộc giao dịch vô cùng nhân văn - đẹp đẽ, không lạnh lẽo - nhạt nhẽo như bán “đại” có tiền là được.
Thay vì đon đả, năn nỉ ỉ ôi cô, dì, chú bác… hay dạn tay inbox cho bà chị 3 năm chưa gặp chỉ để hỏi “dạo này khoẻ không” tiếp đến “Chị ơi em có sản phẩm này hay lắm nè…”, thì Vy chọn cách khác.
- Vy vẽ đúng chân dung khách hàng của mình, người này gặp vấn đề mà giải pháp của mình có thể giúp họ giải quyết ngon lành.
- Vy dành hơn 6 tháng học kỹ năng viết - xây hệ thống - phát triển nội lực và thu hút khách hàng tiềm năng bằng tần số năng lượng và trãi nghiệm thật của mình. Tuyệt nhiên không nhắm đến sự thương hại “mua ủng hộ” của người thân quen.
- Vy tôn trọng sản phẩm và giá trị của mình, cũng như tôn trọng sự chọn lựa của khách hàng và đối tác. Nếu chỉ vì nể và thương hại mới mua chứ không cần đến, Vy xin phép “đóng cửa” không bán.
Từ những ngày còn bán hàng lề đường, đến khi hùn hạp mở 3 cái shop thời trang rồi kinh doanh ăn uống hơn 10 năm, Vy chưa từng một lần để mình luồng cúi hay vất vã chào mời ai bao giờ.
Vậy mà hồi sinh viên, chạy hội chợ thời trang flea market vẫn bị nhỏ bạn mách lại:
“Bà D… nói đừng đứng gần con Vy Tồ, không biết nó làm gì mà khách qua nó hết!”
Không phải Vy hay ho hay có sức hút gì mãnh liệt cả. Mà Vy học được cách “buôn bán có tâm” khi sống cùng ba mẹ, riết rồi nó ăn vào tiềm thức.
Bán quần áo Vy tuyệt nhiên phản đối chị khách hơi dư mỡ bụng mua cái áo crop top mặc dù nó đang tồn. Thay vào đó Vy tư vấn cho chị cách chọn mẫu khác và cách phối đồ linh hoạt để tập trung vào ưu điểm của chị.
Bán gói “tìm về size S” cho mẹ sau sinh (thời đó Vy kinh doanh đồ ăn ealclean - kết hợp coach nhịn ăn gián đoạn) Vy mạnh mẽ từ chối bán cho các mẹ có ý định cai sữa khi con mới 6 tháng để giảm cân: “cho con bú là phương pháp giảm cân tốt nhất chị ạ, tốt cho mẹ cho bé, con hơn 1 tuổi rồi quay lại em sẵn sàng hỗ trợ”.
Kinh doanh số, Vy thẳng thắng nhận định lại cho các chị muốn dùng “tiền đẻ ra tiền” rằng: “chị ơi, đây không phải mô hình kiếm tiền nhanh, đây là hệ thống nhượng quyền, nó cần được chăm sóc, nuôi dưỡng và sự hiện diện của chị để lớn lên.. nếu muốn kiếm tiền nhanh và nhàn chắc chị tìm mô hình khác chị ạ”.
Ngày xưa Vy cũng được nhiều người khen bán hàng “chảnh” :)), thật ra không phải chảnh mà vì hiểu rằng.
1. Nếu sản phẩm/ dịch vụ của mình là thứ khách hàng cần thì mình không cần phải ép, nài xin hay quảng cái lố, họ cũng sẽ chủ động “được mua”.
2. Vy tin rằng bán hàng bằng cái tâm cũng là cách mình vừa kiếm tiền chân chính vừa tạo phước đức cho đời.
3. Buôn bán là một nghệ thuật đẹp đẽ, không vì “vài con sâu” mà luồng cúi, hạ thấp giá trị của bản thân mình.
Bạn bè không phải cái “phễu thử sản phẩm”.
Người thân trong nhà không phải động lực KPI.
Ngoài kia, thị trường có hàng triệu người thật sự đang cần đúng thứ bạn đang có.
Chỉ là bạn chưa biết cách để họ tìm thấy bạn mà thôi.
Thật đấy!
Nếu cứ “rủ làm nọ làm kia” mà không có sự thành thật ở đó, thì chỉ cần vài cú push sale nữa là… chia tay luôn tình bạn hơn 10 năm không gặp, dì cháu xem nhau như người dưng.
Bán hàng đơn giản như kiếm người yêu vậy.
Làm đẹp, phát triển bản thân rồi ngồi đó toả sáng thôi.
P/S: Ăn lễ với họ hàng nhiều người gạ hỏi Vy dạo này kinh doanh gì?
Vy cười nhẹ nhàng: “con làm mẹ full time ở nhà chồng nuôi cô ạ!”
“Mày đúng tu mấy kiếp mới gặp được chồng mày!”
“Dạ, con cũng nghĩ vậy!”
Vy lười trả lời những câu hỏi đó với những người không phải đối tượng khách hàng tiềm năng của mình, không phải vì chảnh hay xem thường họ. Mà là để dành năng lượng cho những người thật sự hiểu “ngôn ngữ” mà Vy nói.
Còn bạn bè, người thân á… hãy để họ yên!
#mebacon