Hôm nay, nó đã về đến nhà.
Chiếc thẻ nhỏ bé mà tôi đã chờ đợi suốt 6 tháng. Nghe thì đơn giản, nhưng với tôi, nó giống như dấu mốc khép lại một hành trình — và mở ra một chương mới. 6 tháng trước, tôi từng tự hỏi: “Có cách nào khiến việc dạy tiếng Việt cho người nước ngoài trở nên đơn giản, thú vị và đỡ nặng nề hơn không?” Tôi nghe nhiều giáo viên chia sẻ rằng họ mệt mỏi vì buổi học đôi khi khô khan, học viên dễ chán, còn giáo viên thì thiếu công cụ để khơi gợi hứng thú. Và thế là tôi bắt đầu. Tôi nói chuyện với hàng trăm người trong cộng đồng — lắng nghe từng câu chuyện, từng vướng mắc, từng tia sáng lóe lên trong mắt họ. Tôi thử, tôi sai, tôi học, rồi lại thử tiếp. Rồi bộ thẻ đầu tiên ra đời — một công cụ giảng dạy tương tác giúp giáo viên biến buổi học thành trò chơi, giúp học viên cười nhiều hơn, và giúp tiếng Việt trở nên gần gũi hơn bao giờ hết. Nhưng nếu bạn nghĩ tôi làm điều đó một mình — thì không. Có những người đã tin tôi khi tôi chưa có gì. Họ âm thầm đồng hành, sửa từng lỗi nhỏ, chỉnh từng câu tiếng Anh vụng về, và góp ý cho tôi từng chi tiết một. Không có họ, chắc chắn tôi không thể đi đến hôm nay. Tôi đã dành 2 tháng để gồng mình ngồi hiệu chỉnh từng câu chữ, rồi thêm vài tháng để tối ưu từng chi tiết trong hệ thống. Và giờ đây, khi cầm chiếc thẻ thật trên tay, tôi có thể mỉm cười mà nói rằng: “Nó chưa phải là thứ hoàn hảo nhất. Nhưng là thứ tôi đã đặt toàn bộ tâm huyết, từng giờ thức đêm, và từng lời tri ân vào đó.” Tôi biết ơn những người bạn đã tin tưởng, những thành viên đã góp ý, và những người vẫn đang đợi xem điều này sẽ thành hình như thế nào.Tất cả đều là một phần trong hành trình của tôi. Thứ Tư, tôi sẽ mở cánh cửa đầu tiên — chia sẻ trọn vẹn về bộ công cụ này. Nếu bạn từng thấy mình bế tắc giữa lớp học, từng tự hỏi “làm sao để buổi học vui hơn”, thì đừng bỏ lỡ. Còn nếu bạn muốn biết trước một chút... Hãy để lại bình luận. Tôi sẽ chủ động liên hệ — và chia sẻ niềm vui này với bạn sớm hơn.