Hôm nay mình muốn kể một câu chuyện nhỏ trong buổi trial — một câu chuyện khiến mình vừa bất ngờ, vừa xúc động.
Có một học viên mới đặt thẳng 20 buổi với mình. Lẽ ra phải vui… nhưng thật lòng mình không vui lắm, vì học viên là một bé trai 7 tuổi, rất nghịch và khó tập trung. Sau buổi học thử, mình đã nói chuyện với mẹ bé và “từ chối khéo” vì nghĩ mình không phù hợp.
Nhưng mẹ bé chỉ nói một câu làm mình dừng lại:
“Chị là gia sư thứ 5 rồi từ chối bé… Em không biết phải làm sao nữa. Nhưng cách chị tương tác làm bé chịu học hơn hẳn. Em chỉ muốn con có thể nói chuyện với bà ngoại ở Việt Nam.Mẹ em già rồi…”
Nghe đến đó, mình… mềm lòng. Mình cũng là một người bà. Mỗi lần nghe cháu gọi “bà ơi”, mình tan chảy. Thế nên mình hiểu mong muốn của mẹ bé: chỉ cần con nói được đôi câu với bà ngoại — cũng là niềm vui lớn.
Nhưng điều đặc biệt nhất lại nằm ở khoảnh khắc bé bắt đầu chịu học.
Mọi người sẽ nghĩ chắc mình dùng video, flashcard, AI, trò chơi… để thu hút bé. Nhưng không.“Giáo cụ” hôm nay của mình là… bé chó con Mực ở nhà.
Bé nói thích chó, nhưng không thích video hay hình ảnh chó. Thế là mình thử bế Mực ngồi cạnh. Chỉ thử thôi. Và điều kỳ diệu xảy ra:
Bé ngồi nhìn Mực, chăm chú, và lặp lại TẤT CẢ những gì mình nói. Trong khi trước đó, từ “xin chào” bé cũng không chịu nói.
Chỉ là một chú chó nhỏ và một điểm kết nối khiến bé cảm thấy an toàn.
Hôm nay mình học được rằng:
🔸 Đôi khi, để giúp một đứa trẻ mở lòng, chúng ta không cần phương pháp “chuẩn”, mà cần sự kết nối thật.
🔸 Mỗi học viên có “chìa khóa” mở cánh cửa riêng.
🔸 Và đôi khi, giáo án hay nhất… chính là sự linh hoạt và trái tim của người dạy.
Mình không chắc mình là cô giáo phù hợp nhất với bé — nhưng hôm nay, mình đã thấy một tia sáng nhỏ trong hành trình ấy.
Hy vọng câu chuyện này mang lại cho mọi người chút cảm hứng trong nghề. Ai mà biết được, “giáo án đặc biệt” tiếp theo của bạn có khi lại nằm ngay trong… ngôi nhà của mình. 😊