Có bao giờ bạn mệt vì chính cái đầu mình chưa?
Người hướng nội không sợ đám đông, họ chỉ sợ… bị hiểu lầm.
Rối loạn lo âu không phải yếu đuối — nó là cách tâm trí đang cố bảo vệ bạn.
Người ta nói “bình tĩnh đi”, nhưng đâu ai biết trong đầu bạn đang chạy như đường đua.
Bạn không trốn thế giới, bạn chỉ đang tìm nơi an toàn để thở.
Hướng nội không đáng sợ, đáng sợ là phải diễn vai hướng ngoại để được chấp nhận.
Không phải bạn lạnh lùng, chỉ là bạn đang cố giữ bình tĩnh khi mọi thứ bên trong đang hỗn loạn.
Người khác thấy bạn im lặng, còn bạn đang vật lộn để không bật khóc.
Rối loạn lo âu không định nghĩa bạn — nhưng nó đang nhắc bạn cần nghỉ một chút.
Đôi khi, mạnh mẽ nhất là khi bạn dám thừa nhận: “Tôi đang lo lắng.”
Bạn có bao giờ thấy mình “đứng yên rất lâu”,
đến mức chỉ cần nhìn ai đó đi nhanh một chút thôi
cũng đủ khiến bạn chột dạ?
Cảm giác đó — ai cũng từng trải qua.
Nhưng ít người dám nói.
Càng ít người dám đối diện.
Tôi kể câu chuyện của Yến hôm nay,
không phải để ca ngợi một người giỏi.
Mà để soi lại một điều mà rất nhiều người trong cộng đồng mình đang né tránh:
Bạn không thua vì bắt đầu muộn.
Bạn chỉ thua vì bạn sợ bắt đầu.
1. Khi bạn nghĩ mình muộn… chính là lúc bạn cần bắt đầu
Yến đến với hành trình học tiếng Anh trong một trạng thái mà tôi tin nhiều người sẽ thấy bóng dáng mình trong đó:
Không nền tảng.
Không giỏi phát âm.
Không có phương pháp.
Không ai dẫn đường.
Không biết hỏi ai.
Và đặc biệt — không tự tin.
Nói thẳng ra, nếu gom hết những lý do khiến người ta bỏ cuộc
đem đặt lên bàn,
thì Yến có đủ.
Nhiều người nhìn vào sẽ nghĩ:
“Thôi muộn rồi. Không cần cố nữa.”
Nhưng đó chỉ là cách nói nhẹ nhàng của một sự thật khó nuốt hơn:
Họ sợ bắt đầu từ vạch 0.
Còn Yến —
cô ấy chọn làm điều ngược lại.
2. Yến học như một người biết mình không còn thời gian để chần chừ
Không ồn ào.
Không khoe.
Không đòi hỏi ai phải công nhận.
Cô ấy học từng chút một.
Vấp từng chút một.
Nhưng không rời khỏi đường đua.
Sai → sửa.
Không hiểu → hỏi.
Không biết → tìm.
Lúng túng → làm lại.
Một quá trình lặng lẽ,
nhưng đủ bền để thay đổi cả quỹ đạo cuộc đời.
Có lần cô ấy nói với tôi:
“Em không còn học để biết nữa. Em học để mở thêm cánh cửa cho cuộc sống của em.”
Nghe nhẹ, nhưng sống đúng câu này khó vô cùng.
Bởi nó đòi hỏi một mức độ trung thực với bản thân mà nhiều người… không dám đối diện.
3. Khi bạn tự nâng mình lên, cuộc đời tự khắc mở đường
Bạn có để ý không?
Mọi cánh cửa đều chờ người có động lực thực sự gõ vào.
Khi Yến thay đổi:
Cô ấy mở thêm cơ hội thu nhập khi làm giáo viên tiếng Việt cho người nước ngoài.
Cô ấy kết nối được với nhiều bạn đồng hành có cùng mục tiêu.
Cô ấy không còn học một mình giữa khoảng tối mịt của cảm giác “không biết bắt đầu từ đâu”.
Cô ấy không còn bị giới hạn bởi chính nỗi sợ của mình.
Và quan trọng nhất:
Cô ấy không còn cảm giác lạc lõng.
Bạn biết điều gì khiến tôi ấn tượng nhất không?
Không phải kỹ năng.
Không phải kết quả.
Không phải thành tích.
Mà là sự trầm lặng nhưng bền bỉ của một người đang tự nâng cấp chính mình,
khi không ai vỗ tay,
khi không ai chứng kiến,
khi không ai động viên.
Chỉ có một người duy nhất không bỏ rơi Yến:
chính cô ấy.
4. Tại sao tôi chia sẻ câu chuyện này với cộng đồng 5M?
Tôi biết trong cộng đồng của chúng ta có rất nhiều người giống Yến.
Những người:
– Muốn dạy tiếng Việt cho người nước ngoài nhưng sợ thiếu tiếng Anh.
– Muốn mở rộng thu nhập nhưng sợ không đủ kỹ năng.
– Muốn chia sẻ giá trị nhưng lại sợ “chưa đủ giỏi”.
– Muốn bước tiếp nhưng bị mắc kẹt trong suy nghĩ “mình bắt đầu muộn quá”.
Nhưng thực tế đơn giản thế này:
Không ai muộn khi họ chịu bước.
Chỉ có người đứng yên mới bị bỏ lại.
Và tôi không muốn bất kỳ ai trong cộng đồng này đứng yên.
Tôi muốn mọi người:
– nâng cấp chuyên môn,
– mở rộng kỹ năng tiếng Anh để tăng giá trị,
– có thêm cơ hội thu nhập trong công việc dạy tiếng Việt,
– kết nối và lan tỏa giá trị thay vì học một mình,
– nhìn thấy cộng đồng 5M không chỉ là nơi “hỏi vài câu rồi đi”,
mà là một hệ sinh thái đang mở rộng, đang phát triển,
giúp bạn đi xa hơn những gì bạn tự làm một mình.
Câu chuyện của Yến không phải là câu chuyện của một cá nhân.
Nó là lời nhắc cho tất cả chúng ta:
Bước đi hôm nay quan trọng hơn tuổi tác, kỹ năng, hay xuất phát điểm.
5. Nếu bạn đã đọc đến đây, tôi muốn bạn làm một điều
Chia sẻ câu chuyện học tập của bạn.
Chỉ cần một đoạn ngắn.
Một câu thôi cũng được.
— Bạn đang học vì điều gì?
— Bạn đang sợ điều gì?
— Bạn đang mắc kẹt ở đâu?
— Bạn muốn mở thêm cánh cửa nào cho cuộc đời mình?
Tôi đọc hết.
Tôi trả lời hết.
Tôi không để ai phải đứng yên một mình.
Và nếu bạn muốn đi xa hơn,
muốn tham gia workshop để mở kỹ năng tiếng Anh phục vụ trực tiếp công việc dạy tiếng Việt cho người nước ngoài,
muốn mở rộng thu nhập,
muốn mạnh hơn hôm nay,
Hãy đăng ký tham gia.
Đây không phải lời mời cho vui.
Đây là lời mời dành cho những người đã sẵn sàng bước tiếp —
giống như Yến đã bước.
Bạn bắt đầu muộn?
Không sao.
Nhưng đừng bắt đầu một mình.
___
THỜI GIAN VÀ ĐỊA ĐIỂM:
- Thứ 3 lúc 20h
- Địa điểm: zoom