Trưởng thành nhanh chóng !!!
Hôm nay chia sẻ cho mọi người một tư tưởng, một mindset giúp mọi người trưởng thành nhanh chóng và sống tỉnh táo hơn. Đó chính là hãy sống như thế không có ai chống lưng cho mình. Có nghĩa là không ai có trách nhiệm phải giúp đỡ mọi người, không phải cha mẹ, không phải người yêu và cũng không phải là bạn bè, chỉ có chính mọi người mà thôi. Năm 24 tuổi cứ nghĩ mình sẽ có 1 công việc do bố mẹ sắp xếp nhưng sau đó thì không diễn ra như những gì mình mong muốn,từ đó mình đã nghĩ mình phải học cách dựa vào chính mình trước. Không phải vì gia đình không lo cho mình, mà là mình biết không có ai có thể gánh dùm mình cả cuộc đời. Điểm mấu chốt của tư duy này chính là trước khi làm bất kỳ việc gì, hãy thử hỏi bản thân, nếu ngày mai không còn sự trợ giúp của bất kỳ ai nữa, mình có sống nổi không? Câu hỏi này sẽ ép bạn phải xây dựng cho mình một năng lực thực sự thay vì dựa dẫm vào quan hệ. Bởi vì trong thế giới của người trưởng thành, vốn dĩ không có ai có thể chống lưng mãi cho mình được. Cha mẹ rồi cũng già, người thương cũng có nỗi lo riêng, bạn bè lại càng không thể ở bên bạn mãi. Thứ duy nhất không bao giờ rời bỏ chúng ta chỉ có năng lực và nhận thức của chính mình. Có rất là nhiều người không chấp nhận thực tế này, họ luôn nghĩ vẫn còn đường lui, vẫn luôn có kế hoạch B. Có việc là về khóc với bố mẹ luôn, công việc không phát triển thì cùng lắm là về nhà mẹ nuôi. Nhưng cũng chính vì có suy nghĩ này mà mọi người sẽ không bao giờ dùng hết 100% sức lực cho việc trước mắt. Không có ai đợi mọi người có một tương lai cả, bao gồm cả bố mẹ, cả bạn đời hay là con cái. Nghe thì rất là lạnh lùng đúng không? Nhưng mình lại nghĩ hiếu thuận thực sự không phải là bám vào cha mẹ hay là ỉ lại vào bạn đời. Chỉ khi mọi người độc lập, tự đứng vững, thậm chí có thể lo lại được cho gia đình, lúc đó mọi người mới có thể nói về hiếu thảo, về trách nhiệm. Khi sống như thế không có ai chống lưng, bạn sẽ buộc mình phải làm 3 việc này. Một là xây dựng năng lực kiếm tiền thực sự. Đi làm không phải là chỉ đợi cuối tháng lĩnh lương thôi, mà là thực sự tạo ra một giá trị. Mọi người sẽ tự hỏi, nếu ngày mai công ty phá sản hay là các ngành nghề của mình tự nhiên biến mất, thì mình còn có kỹ năng gì để kiếm sống nữa? Cảm giác đề phòng đó sẽ đẩy mọi người luôn phải học tập, luôn phải tiến lên.