Hôm nay chia sẻ cho mọi người một tư tưởng, một mindset giúp mọi người trưởng thành nhanh chóng và sống tỉnh táo hơn.
Đó chính là hãy sống như thế không có ai chống lưng cho mình. Có nghĩa là không ai có trách nhiệm phải giúp đỡ mọi người, không phải cha mẹ, không phải người yêu và cũng không phải là bạn bè, chỉ có chính mọi người mà thôi.
Năm 24 tuổi cứ nghĩ mình sẽ có 1 công việc do bố mẹ sắp xếp nhưng sau đó thì không diễn ra như những gì mình mong muốn,từ đó mình đã nghĩ mình phải học cách dựa vào chính mình trước. Không phải vì gia đình không lo cho mình, mà là mình biết không có ai có thể gánh dùm mình cả cuộc đời.
Điểm mấu chốt của tư duy này chính là trước khi làm bất kỳ việc gì, hãy thử hỏi bản thân, nếu ngày mai không còn sự trợ giúp của bất kỳ ai nữa, mình có sống nổi không?
Câu hỏi này sẽ ép bạn phải xây dựng cho mình một năng lực thực sự thay vì dựa dẫm vào quan hệ.
Bởi vì trong thế giới của người trưởng thành, vốn dĩ không có ai có thể chống lưng mãi cho mình được. Cha mẹ rồi cũng già, người thương cũng có nỗi lo riêng, bạn bè lại càng không thể ở bên bạn mãi. Thứ duy nhất không bao giờ rời bỏ chúng ta chỉ có năng lực và nhận thức của chính mình.
Có rất là nhiều người không chấp nhận thực tế này, họ luôn nghĩ vẫn còn đường lui, vẫn luôn có kế hoạch B. Có việc là về khóc với bố mẹ luôn, công việc không phát triển thì cùng lắm là về nhà mẹ nuôi. Nhưng cũng chính vì có suy nghĩ này mà mọi người sẽ không bao giờ dùng hết 100% sức lực cho việc trước mắt. Không có ai đợi mọi người có một tương lai cả, bao gồm cả bố mẹ, cả bạn đời hay là con cái.
Nghe thì rất là lạnh lùng đúng không?
Nhưng mình lại nghĩ hiếu thuận thực sự không phải là bám vào cha mẹ hay là ỉ lại vào bạn đời. Chỉ khi mọi người độc lập, tự đứng vững, thậm chí có thể lo lại được cho gia đình, lúc đó mọi người mới có thể nói về hiếu thảo, về trách nhiệm.
Khi sống như thế không có ai chống lưng, bạn sẽ buộc mình phải làm 3 việc này.
Một là xây dựng năng lực kiếm tiền thực sự. Đi làm không phải là chỉ đợi cuối tháng lĩnh lương thôi, mà là thực sự tạo ra một giá trị. Mọi người sẽ tự hỏi, nếu ngày mai công ty phá sản hay là các ngành nghề của mình tự nhiên biến mất, thì mình còn có kỹ năng gì để kiếm sống nữa? Cảm giác đề phòng đó sẽ đẩy mọi người luôn phải học tập, luôn phải tiến lên.
Hai là cảm xúc ổn định hơn. Nhiều người có thể gặp chút chuyện là rất dễ suy sụp vì đã quen có người tới cứu, nhưng khi mặc định không ai thực sự cứu được mình, mọi người sẽ học cách tự chữa lành, tự vực mình dậy. Đây không phải là dồn nén cảm xúc, mà là trưởng thành.
Ba là làm việc sẽ quyết đoán hơn. Mọi người không còn chần chừ nữa, không chờ ai cho phép vì mọi người hiểu mọi hậu quả mình phải tự gánh, vậy nên mọi người sẽ rõ ràng tỉnh táo hơn. Nếu cứ nghĩ có người chống lưng, chúng ta sẽ vẫn mãi trì hoãn, ỷ lại và làm lãng phí thời gian, đôi khi là bỏ qua cơ hội tốt.
Chắc hẳn nhiều người nghĩ sống như vậy thì cô độc quá. Không hẳn vậy đâu. Thực tế như mình đây, vẫn được bố mẹ yêu thương, đồng nghiệp, quý nhân giúp đỡ, nhưng chỉ là bản thân không bao giờ đẩy người khác lên trước để chịu trách nhiệm cho tương lai của chính mình.
Cuộc đời ngoài kia rất thực tế, nếu mọi người yếu, người xấu xung quanh sẽ đông hơn, còn nếu mọi người mạnh, cả thế giới sẽ đều dịu dàng với mọi người và cả gia đình bạn. Từ hôm nay, hãy coi bản thân là chỗ dựa duy nhất, đừng chờ đợi ở bất kỳ ai và cũng đừng đổ lỗi cho hoàn cảnh. Đừng sợ, mọi người mạnh mẽ hơn mọi người nghĩ rất nhiều.
Nhiều khi mọi người tưởng mình không làm nổi, chẳng qua là vì mọi người chưa bị đẩy đến bước đường cùng mà thôi. Không ai chống lưng không phải là bi quan, mà đó là lạc quan một cách tỉnh táo nhất. Mọi người sẽ trân trọng từng cơ hội, nghiêm túc với từng lựa chọn và dốc toàn lực để sống một cuộc đời mà mọi người muốn.