Trong một ngôi chùa trên dãy núi cao, có hai nhà sư là bạn đồng tu, một nhà sư giàu và một nhà sư nghèo. Cả hai đều khao khát thực hiện chuyến hành hương qua biển Nam Hải đến Ấn Độ để lễ Phật.
Một buổi chiều, khi ánh hoàng hôn nhuộm vàng sân chùa, nhà sư giàu nói với nhà sư nghèo: “Mấy năm nay tôi luôn dự tính thuê một chiếc thuyền xuôi theo dòng sông xuống Nam Hải, nhưng vẫn chưa thể thực hiện được. Còn ông thì dựa vào gì mà đi chứ?”
Nhà sư nghèo chỉ mỉm cười và không nói gì, lặng lẽ tiếp tục công việc của mình.
Một năm sau, khi nhà sư giàu vẫn còn loay hoay chưa chuẩn bị xong chuyến đi, nhà sư nghèo đã trở về từ chuyến hành hương. Nhà sư giàu rất kinh ngạc, vội vã hỏi: “Làm sao mà ông có thể đi và trở về nhanh như vậy?”
Nhà sư nghèo bình thản đáp: “Trong suốt cuộc hành trình của mình, tôi chỉ dựa vào bình nước và cái bát xin ăn. Chúng là tất cả những gì tôi cần để hoàn thành ước nguyện.”
Nhà sư giàu nghe xong xấu hổ không nói nên lời, ngẫm nghĩ về sự quyết tâm và lòng tin của người bạn đồng tu.
Bài học
:Câu chuyện về hai nhà sư nhắc nhở chúng ta rằng sự kiên trì và niềm tin bản thân chính là chìa khóa để đạt được mục tiêu. Trong khi nhà sư giàu mãi loay hoay với những kế hoạch phức tạp và vật chất, nhà sư nghèo chỉ dựa vào "đơn giản mà làm, vui vẻ mà làm, tin tưởng mà làm, nhẹ nhàng mà làm" để hoàn thành ước nguyện của mình. Hãy luôn tin vào chính mình, dùng những gì mình có và không ngừng kiên trì, nỗ lực, bạn sẽ đạt được điều mình mong muốn.