Có một cô gái thường xuyên mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, cô thấy nhiều người bị nhốt trong một căn nhà tối khóa chặt bởi một ổ khóa đã bị hoen gỉ. Họ cầu xin được giải cứu ra ngoài. Từ khi bắt đầu gặp giấc mơ đó, cô dần ốm o, gầy mòn, da dẻ vàng vọt và mất sức sống. Không bác sĩ nào có thể chẩn đoán ra cô mắc bệnh gì
.Nghe nói có một nhà sư già có thể chữa những căn bệnh lạ, cô đã đi cả một quãng đường dài để tìm gặp ông. Sau khi nghe cô kể rõ những điều đang xảy ra, nhà sư nói: “Điều này không khó. Đây là chiếc chìa khóa vàng. Con hãy đeo nó vào cổ và lần tới khi con gặp lại giấc mơ đó, hãy nhớ dùng nó để mở cửa căn nhà tối kia. Bệnh của con sẽ biến mất sau khi con giải cứu những người trong đó.”
Cô cảm ơn nhà sư và trở về nhà với chiếc chìa khóa. Hai ngày sau, cô lại gặp lại giấc mơ kỳ lạ đó. Lần này, cô tiến đến gần ngôi nhà và nhìn vào bên trong. Cô phát hiện những người trong ngôi nhà là những người mà cô từng rất oán hận: người mẹ chồng đã nhục mạ cô, người hàng xóm phỉ báng cô, người bạn thời thơ ấu đã đẩy cô xuống một con mương bẩn thỉu và suýt làm cô chết đuối, và nhiều người khác nữa.
Cô tiếp tục nhìn sâu vào trong và thấy một con chó ba chân. Cô chợt nhận ra nó chính là con chó đã cắn cô khi cô còn nhỏ trên đường đi học. Tất cả bọn họ đều từng làm tổn thương cô. Cô quyết định không mở cánh cửa vì cho rằng họ đáng bị nhốt như vậy. Cô đã không dùng chiếc chìa khóa vàng và mặc cho họ kêu cứu .Ngày tháng trôi qua, bệnh của cô càng trở nên tồi tệ hơn. Cô quyết định đi gặp nhà sư một lần nữa. Nhà sư nói: “Con chỉ còn một cơ hội cuối cùng. Nếu con để lỡ cơ hội lần này thì chiếc chìa khóa vàng cũng không thể giúp gì được cho con nữa. Lần tới khi con gặp lại giấc mơ đó, con phải mở khóa trước khi ổ khóa hoàn toàn bị bịt kín bởi vết hoen gỉ.” Cô quyết định làm theo lời của nhà sư lần này .Tối hôm đó, cô lại mơ thấy giấc mơ kỳ lạ ấy. Không chút do dự, cô dũng cảm lấy chiếc chìa khóa ra và mở cánh cửa. Tất cả mọi người trong ngôi nhà chạy ùa ra ngoài ngay khi cửa mở. Căn nhà bắt đầu rung chuyển mạnh. Từ góc phòng, một cô gái chậm rãi kéo lê từng bước ra cửa. Cô ta trông rất nhếch nhác, yếu ớt và tội nghiệp, trông cô ta rất giống cô. Không! Đó chính là cô. Ngôi nhà tăm tối đột nhiên sập xuống ngay sau khi cô bước ra. Ngay sau đó, ánh sáng mặt trời bắt đầu lan tỏa, xóa tan mọi thứ tối tăm. Ánh sáng ấy vô cùng huy hoàng và khiến cô tỉnh giấc
.Sức khỏe của cô dần hồi phục, đôi mắt tươi vui, khuôn mặt hồng hào và cô lại xinh đẹp như xưa.
Cô quay lại tìm nhà sư để hiểu những gì đã xảy ra với mình. Nhà sư nói: “Do trong cuộc sống, con đã chất chứa lỗi lầm của mọi người. Có thể con tưởng mình đã tha thứ cho những người gây lỗi lầm với con, nhưng thực ra con đã chất chứa rất nhiều trong lòng. Qua thời gian, những chất chứa này đã khiến con sinh bệnh. Con à, khóa chặt người khác cũng là khóa chặt chính mình. Khóa chặt quá khứ cũng là khóa chặt trái tim. Sự oán hận tích tụ bên trong mình như một căn nhà tối tăm không ánh sáng. Hãy mở rộng cánh cửa và để ánh sáng tràn vào. Con hãy nhớ rằng, bao dung cho người khác là cách đơn giản nhất để cứu lấy tương lai của chính mình, và mình chính là người xứng đáng được bao dung nhất.”
Bài học :Câu chuyện về cô gái và giấc mơ kỳ lạ nhắc nhở chúng ta về sức mạnh của lòng bao dung. Khi chúng ta giữ trong lòng sự oán hận và không thể bao dung, chúng ta đang tự giam mình trong bóng tối và đau khổ. Bao dung cho bản thân chính là chìa khoá mở ra cánh cửa ánh sáng và cứu lấy tương lai của chính mình. Bao dung cho người khác cũng chính là tự cứu mạng chính mình.