[ BẠN CÓ TIN VÀO PHÉP MÀU?]
Chào bạn của tớ! Thương gửi đến cộng đồng và những người bạn đã đồng hành cùng tôi suốt chặng đường vừa qua, những người đã từng trò chuyện cùng tớ, và cả những người tớ chưa được một lần biết mặt... Bài post này là lời cảm ơn chân thành đến mọi người, cũng là một ''thành quả'' tớ muốn khoe và hơn hết, đây có lẽ là một lời xưng thú! Tớ yêu cộng đồng này quá mức! Đầu tiên tớ đã luôn hiện diện trong cộng đồng 3 tuần qua như thể bản thân đang là ''người trao đi giá trị'' nhưng thực lòng, tớ nhận được thật thật nhiều từ nơi đây! Là một người phụ nữ với cảm giác đơn độc, 1 mình... đứng giữa ngưỡng chênh vênh sau bao biến cố, tớ đã trượt một quãng dài... trước khi đến được đây. Và tớ thực sự cảm nhận được bản thân mình rơi vào chứng ''rối loạn lo âu xã hội & mất kiểm soát cảm xúc'' và mức trầm trọng tới đâu, có lẽ chỉ bản thân mình là hiểu rõ nhất phải ko ạ? Sợ sệt việc nghe điện thoại, thậm chí đến shipper giao hàng cũng chỉ dừng ở cửa đặt hàng hóa ở đó và gửi số tài khoản. Đi ra ngoài cũng chỉ là bất đắc dĩ khi ko còn sự hỗ trợ nào khác. Tiếp điện thoại cũng là 1 việc hút nhiều năng lượng của tớ lắm, vì tớ gồng mình chống lại sự khó chịu tận bên trong ... chứ đừng nói tới việc xã giao tương tác bên ngoài! Rồi những lúc tự mình làm mình hoang mang với những ý nghĩ tiêu cực tự huyễn hoặc, ý nghĩ tồi tệ, thất vọng vô cùng về bản thân - về những điều mình tự gọi là thất bại. Có lúc nhốt mình một mình vào phòng, bất lực ... để mặc cho cảm xúc bên trong gào thét và tràn ra ngoài thành nước mắt Loay hoay, vật lộn... có đôi lúc hốt hoảng thực sự. Và rồi, va phải 5M có lẽ là một trong những bước ngoặt lớn trên hành trình chữa lành ''thân tâm trí'' của tớ!... Việc này cho tớ hàng trăm cơ hội để tương tác, để trao đổi, để nói chuyện, để trở nên hình mẫu người hoạt bát ! Chắc bước vào cộng đồng, có vài đôi lần các bạn tự hỏi: tớ đã thành công đến đâu trên chặng đường dạy học ở 5M mà suốt ngày lang thang trên cộng đồng để kết nối, để lon ton đi ủn mông người này, cổ vũ người kia...