1) Lãnh đạo lắng nghe (Listening Leadership) – kiểu Carlo Ancelotti
- Tư duy: “Con người trước, chiến thuật sau”.
- Hành vi: hỏi – lắng nghe – phản hồi; trao quyền cho cộng sự/cầu thủ kỳ cựu; giữ bình tĩnh lúc khủng hoảng.
- Cách vận hành: điều chỉnh kế hoạch theo điểm mạnh cá nhân; tạo môi trường tâm lý an toàn để mọi người nói thật.
- Kết quả điển hình: đội ngũ gắn kết, ít xung đột, người giỏi phát huy tối đa, tinh thần bền bỉ ở trận lớn.
- Ví dụ Ancelotti: nổi tiếng với “management by trust” – thường trò chuyện riêng, linh hoạt bố trí vai trò để cầu thủ thấy mình được tôn trọng, từ đó tự giác cống hiến.
2) Lãnh đạo độc tài/định hướng mạnh (Directive/Authoritarian) – kiểu Pep Guardiola
- Tư duy: “Hệ thống trước, cá nhân sau”.
- Hành vi: đặt tiêu chuẩn rất cao; kiểm soát chi tiết (vị trí, nhịp độ, cự ly); quyết định nhanh – yêu cầu tuân thủ.
- Cách vận hành: quy trình chặt, kỷ luật cao, đào tạo liên tục để mọi người vận hành đúng “triết lý”.
- Kết quả điển hình: hiệu suất cực cao khi đội đã nhuần nhuyễn; đổi mới chiến thuật liên tục; ít sai sót trong trận.
- Ví dụ Guardiola: theo đuổi kiểm soát bóng và vị trí nghiêm ngặt; có thể “tái định nghĩa” vai trò cầu thủ để phù hợp hệ thống (ai cũng hiểu rõ mình phải làm gì từng pha bóng).
3) Dùng phong cách nào – và kết hợp ra sao?
- Khi cần gấp, rủi ro cao, đội ngũ thiếu đồng bộ → tăng tính chỉ huy (kiểu Pep) để tạo khuôn, giảm nhiễu.
- Khi đội ngũ đa dạng, cần giữ động lực dài hạn, nhiều ngôi sao cá tính → tăng lắng nghe (kiểu Ancelotti) để tối ưu từng người.
- Công thức thực dụng cho quản trị nhân sự:
- Nguyên tắc vàng: “Cứng ở tiêu chuẩn – Mềm ở cách đạt”. Tiêu chuẩn rõ như Pep; cách tiếp cận linh hoạt như Ancelotti.
Thực tế: Cả Ancelotti lẫn Guardiola đều linh hoạt; không ai “thuần lắng nghe” hay “thuần độc tài”. Nhà lãnh đạo giỏi là người đổi số theo bối cảnh nhưng không đổi chuẩn.