Thiền định – một khái niệm tôi từng nghe rất nhiều, nhưng chỉ lướt qua như một điều hiển nhiên trong thế giới của những người theo đuổi sự bình an. Tôi đã đọc nhiều về kiểm soát cảm xúc, phát triển bản thân, và những phương pháp giúp con người tìm thấy sự cân bằng. Tôi nghĩ mình đã hiểu. Nhưng hóa ra, hiểu bằng lý trí và trải nghiệm thực sự là hai điều hoàn toàn khác nhau. Duyên lành đưa tôi đến với thiền Vipassana qua cộng đồng của thầy @Tran Manh Duc . Những anh chị em từng tham gia khóa thiền 10 ngày đều trở về với một nguồn năng lượng tươi vui và tích cực. Tôi tò mò: Điều gì đã xảy ra trong 10 ngày đó? Điều gì khiến họ hạnh phúc đến vậy? Và thế là tôi quyết định lên đường ngay sau Tết. Những ngày đầu tiên, tôi hoang mang. “Ồ, đến đây chỉ để tập thở thôi à?” Nhưng sao toàn thân đau nhức thế này? Mệt mỏi, khó chịu, mọi thứ đều không như tôi tưởng tượng. Nhưng đến ngày thứ 4, khi thực sự bước vào hành thiền, tôi mới hiểu vì sao những ngày trước đó lại quan trọng đến vậy. Tâm trí tôi dần được sắp xếp lại. Những tiêu cực, đau khổ từng chất chứa bỗng hiện lên rõ ràng – không phải để dằn vặt tôi, mà để tôi thấu hiểu gốc rễ của chúng. Tôi nhận ra, bấy lâu nay, mình không thực sự kiểm soát được cảm xúc, mà chỉ là cố gắng đè nén chúng. Và chính sự đè nén đó khiến tôi mệt mỏi, căng thẳng. Khi biết cách quan sát cảm xúc một cách tĩnh lặng, tôi thấy mọi nỗi đau đều có thể tan biến mà không cần bất kỳ phép màu nào. Mười ngày như một cuộc đại phẫu sâu thẳm vào nội tâm, giúp tôi nhìn cuộc sống với một tư duy hoàn toàn khác: bình thản hơn, chín chắn hơn, không còn oán trách hay than phiền. Tôi hiểu rằng, thay vì tìm kiếm sự kiểm soát từ bên ngoài, tôi cần rèn luyện chính mình – để đủ mạnh mẽ trước mọi thăng trầm của cuộc đời. Thiền không phải là trốn chạy, mà là trở về với chính mình. Thiền không phải là tìm kiếm sự an yên nhất thời, mà là rèn luyện để vững vàng trước mọi sóng gió. Nếu ai đó hỏi tôi làm sao để bình yên, làm sao để thực sự kiểm soát cảm xúc, tôi chỉ có một câu trả lời: