4 Nguyên Tắc Kỷ Luật Thay Đổi Cuộc Đời Từ "Con Đường Chẳng Mấy Ai Đi"
CON ĐƯỜNG DẪN ĐẾN HẠNH PHÚC LẠI "CHẲNG MẤY AI ĐI"
Chúng ta dành cả đời để mưu cầu hạnh phúc, nhưng lại run sợ trước cái giá duy nhất của nó: sự trưởng thành. Trong kiệt tác tâm lý học "Con Đường Chẳng Mấy Ai Đi", M. Scott Peck đã vạch ra con đường gian khổ nhưng vô cùng xứng đáng này. Ông không tô hồng thực tại, mà khẳng định một cách đĩnh đạc rằng:
Sự thực là hạnh phúc không bao giờ dành cho những người từ chối trưởng thành.
Hành trình ấy bắt đầu từ đâu? Nền tảng đầu tiên chính là kỷ luật tự giác. Bài viết này sẽ cùng bạn khám phá 4 nguyên tắc kỷ luật cốt lõi từ cuốn sách, những công cụ nền tảng để bạn vững bước trên con đường "chẳng mấy ai đi" nhưng chắc chắn sẽ dẫn đến một cuộc đời đích thực.
BỐN NGUYÊN TẮC VÀNG CỦA KỶ LUẬT TỰ GIÁC
Nhiều người lầm tưởng kỷ luật là sự trừng phạt hay ép buộc khắc nghiệt. Nhưng theo M. Scott Peck, kỷ luật là một bộ công cụ để chủ động đối mặt và giải quyết vấn đề, từ đó tạo ra sức mạnh nội tâm vững chãi. Để làm được điều đó, chúng ta cần nắm vững 4 nguyên tắc sau.
Nguyên tắc 1: Đình hoãn sự thỏa mãn – Nghệ thuật "ăn phần bánh không ngon trước"
Bản chất con người là muốn có được sự hài lòng ngay lập tức. Đình hoãn sự thỏa mãn chính là khả năng chủ động chịu đựng nỗi đau hoặc sự khó chịu trước mắt để đạt được phần thưởng lớn hơn trong tương lai.
Tác giả kể về một nữ giám đốc kinh doanh tài năng nhưng tâm trạng luôn bất ổn. Sau thời gian trị liệu, ông phát hiện cô có thói quen đặc biệt: khi ăn bánh, cô luôn ăn phần kem ngon nhất trước. Thói quen nhỏ này phản ánh chính xác cách cô xử lý công việc: luôn làm những việc dễ dàng, thú vị trước và trì hoãn những nhiệm vụ khó khăn, nhàm chán đến sau cùng. Chính điều này đã khiến cô luôn sống trong áp lực và mệt mỏi.
Điều đáng suy ngẫm ở đây là, thói quen này không chỉ di truyền trong một cá nhân mà còn có thể truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Những ông bố bà mẹ mất kiên nhẫn, quát mắng con cái để có được sự vâng lời tức thì, thực chất cũng đang không thể đình hoãn sự thỏa mãn của chính mình. Họ muốn "kết quả" ngay lập tức, và vô tình dạy cho con cái rằng trốn tránh khó khăn là một lựa chọn. Cứ như vậy, những vấn đề tâm lý được trao truyền, tạo ra những thế hệ thiếu khả năng nhẫn nại trước nghịch cảnh.
Thói quen tưởng chừng vô hại này không chỉ giới hạn ở bàn làm việc; nó len lỏi vào cả những giây phút nghỉ ngơi của chúng ta, điển hình là việc lướt điện thoại vô định. Cảm giác vui vẻ, hào hứng ập đến tức thì, nhưng ngay sau đó là sự trống rỗng, dằn vặt. Sự trống rỗng này đến từ việc chúng ta biết rõ mình đang lãng phí thời gian, nhưng vẫn phớt lờ sự thật để có được sự thoải mái tạm thời. Tác giả đã chỉ rõ:
...trên thực tế chỉ khi áp lực khó khăn trong cuộc sống được giải quyết thì chúng ta mới thực sự cảm thấy thư thái còn không những sự vui sướng và thoải mái tạm thời chỉ là ảo ảnh mà thôi.
Nguyên tắc 2: Chịu trách nhiệm – Vạch rõ ranh giới giữa "lỗi của tôi" và "lỗi của người khác"
Việc không có khả năng chịu trách nhiệm một cách hợp lý là biểu hiện rõ rệt của các vấn đề tâm lý. M. Scott Peck đã chỉ ra hai thái cực đối lập của việc trốn tránh này.
Thái cực 1: Đổ lỗi cho tất cả (Rối loạn nhân cách)
Tác giả kể về một người vợ quân nhân trẻ tuổi đã cố tự sát. Khi được hỏi lý do, cô đổ lỗi cho mọi thứ xung quanh: "nơi này chán quá", "tôi không có bạn bè", "xe của tôi là xe số sàn". Cô thà chọn kết thúc cuộc đời còn hơn đối mặt với một việc đơn giản là học lái xe số sàn. Những người thuộc nhóm này luôn coi mình là nạn nhân, đổ lỗi cho hoàn cảnh và người khác, khiến những người xung quanh họ trở nên khốn khổ.
Thái cực 2: Nhận hết lỗi về mình (Chứng loạn thần kinh chức năng)
Ngược lại, một người vợ quân nhân khác lại luôn cảm thấy mình không đủ tốt để hòa nhập với mọi người. Cô tự dằn vặt và cho rằng mọi sai sót đều là do mình. Sau khi trị liệu, tác giả phát hiện cô thực chất có chỉ số IQ rất cao, khiến góc nhìn của cô khác biệt. Những người này tự làm khổ chính mình bằng cách gánh vác cả những trách nhiệm không thuộc về họ.
Nghịch lý nằm ở chỗ, nếu người mắc chứng loạn thần kinh chức năng tự làm khổ mình, thì người có rối loạn nhân cách lại làm khổ người khác. Những câu nói quen thuộc trong các mối quan hệ như "Nếu không phải vì con thì bố mẹ đã ly hôn rồi" chính là biểu hiện của việc đổ lỗi này. Trưởng thành thực sự là học cách chịu trách nhiệm một cách hợp lý – không trốn tránh, cũng không gánh hết mọi lỗi lầm về mình.
Nguyên tắc 3: Trung thành với sự thật – Phá vỡ "bản đồ cuộc đời" ảo tưởng
Trước khi đi vào câu chuyện, chúng ta cần hiểu về khái niệm "bản đồ cuộc đời". Đây là tập hợp những niềm tin, giả định được hình thành từ thời thơ ấu mà chúng ta dùng để định vị và di chuyển trong thế giới. Vấn đề nảy sinh khi thế giới thực (lãnh thổ) thay đổi, nhưng chúng ta lại từ chối cập nhật tấm bản đồ đã lỗi thời của mình. Không trung thành với sự thật chính là mắc kẹt trong tấm bản đồ ảo tưởng đó.
Tác giả đã điều trị cho một bệnh nhân có quá khứ bị bố mẹ thất hứa nhiều lần. Từ đó, anh ta lớn lên với một tấm bản đồ duy nhất: "Không ai trên đời đáng tin cậy". Tấm bản đồ này ảnh hưởng sâu sắc đến mọi mặt cuộc sống của anh: anh xung đột với cảnh sát, xích mích với lãnh đạo, cãi nhau với khách hàng, và mâu thuẫn với chính vợ mình. Khi bác sĩ trị liệu không thể sắp xếp một cuộc hẹn đột xuất, anh ta ngay lập tức liệt bác sĩ vào "danh sách đen", bởi thực tế này không khớp với tấm bản đồ của anh.
Biểu hiện của việc không sống trong sự thật rất đa dạng:
  • Dùng quyền lực để dập tắt ý kiến trái chiều: "Tôi là cha của cô, đừng có cãi!".
  • Tấn công cá nhân khi bị chỉ ra lỗi sai: "Nếu không chịu đựng được thì chia tay đi.".
Thay vì đối mặt và cập nhật lại "bản đồ", những người này chọn cách tấn công người khác để bảo vệ thế giới ảo tưởng của mình.
Nguyên tắc 4: Duy trì sự cân bằng – Biết khi nào cần "bóp phanh"
Kỷ luật không có nghĩa là khắc kỷ cực đoan. Sự trưởng thành đòi hỏi một khả năng tinh tế hơn nhiều: duy trì sự cân bằng. Câu chuyện "một rổ táo héo" là minh họa rõ nét: một người mua rổ táo ngon, nhưng vì tiếc của nên anh ta quyết định ăn những quả héo trước. Cứ như vậy, cuối cùng anh ta đã ăn hết cả một rổ táo héo. Việc trì hoãn sự tận hưởng một cách quá mức cũng khiến chúng ta đánh mất vẻ đẹp của cuộc sống.
Khái niệm cân bằng của M. Scott Peck sâu sắc hơn nhiều so với việc "làm hết sức, chơi hết mình". Nó là sự điều chỉnh linh hoạt giữa các thái cực:
  • Là khả năng chịu trách nhiệm, nhưng đồng thời biết không mù quáng nhận hết mọi lỗi lầm.
  • Là khả năng kiềm chế cảm xúc, nhưng đồng thời biết cách biểu đạt sự tức giận một cách lành mạnh thay vì dồn nén.
Tác giả dùng một phép ẩn dụ tuyệt vời về việc đi xe đạp xuống dốc:
  • Người thiếu kỷ luật: Chỉ biết lao thẳng xuống dốc để tận hưởng sự sung sướng tức thời, mặc kệ nguy hiểm phía trước. Họ không bao giờ "bóp phanh".
  • Người có kỷ luật: Vẫn tận hưởng tốc độ, nhưng họ biết khi nào cần "bóp phanh" (đình hoãn sự thỏa mãn) để giảm tốc và rẽ vào khúc cua một cách an toàn.
Lời khuyên thực tế là: đừng quá trách móc bản thân khi đôi lúc buông lỏng. Hãy cho phép mình tận hưởng 5-10 phút, nhưng luôn nhắc nhở bản thân rằng mình hoàn toàn có quyền "bóp phanh" bất cứ lúc nào để quay trở lại.
KẾT LUẬN: BẠN SẼ CHỌN CON ĐƯỜNG NÀO?
Kỷ luật chính là "liều thuốc giải" hữu hiệu để loại bỏ lo lắng, và là vốn liếng lớn nhất để một người đối mặt với mọi khó khăn. Sự vĩ đại không nằm ở việc lãnh đạo người khác, mà ở việc "quản lý tốt bản thân".
Nhìn lại 4 nguyên tắc trên, đâu là "chiếc phanh" bạn cần học cách sử dụng ngay hôm nay để vững vàng hơn trên hành trình trưởng thành của mình? Hành trình này không dành cho số đông, nhưng nó dành cho những ai khao khát một cuộc đời đích thực. Chiếc phanh nằm trong tay bạn. Câu hỏi là, bạn có dám sử dụng nó không?
1
1 comment
Hiền Vũ
3
4 Nguyên Tắc Kỷ Luật Thay Đổi Cuộc Đời Từ "Con Đường Chẳng Mấy Ai Đi"
powered by
Lator The Trainer
skool.com/trainer-the-trainer-3209
Hệ sinh thái nhà đào tạo chuyển hoá. Nơi hỗ trợ và giúp đỡ nhà đào tạo được tự do về tài chính, tự do về không gian, thời gian.
Build your own community
Bring people together around your passion and get paid.
Powered by