Apr 27 (edited) • Thảo Luận Chung
Tâm bạn đẹp, sản phẩm bạn tốt, bạn bắt buộc phải bán nó.
“Con cảm ơn cô nha!”
“Sao lại cảm ơn cô làm gì, cô cảm ơn con mới đúng vì hay mua giùm cô!”
“Dạ, rau cô trồng ngon và sạch, cô mà không bán con chẳng biết mua ở đâu”
Cuộc đối thoại ngắn ngũi giữa Vy và cô bán rau gần nhà.
—————————
Người ta hay dị ứng 2 chữ “bán hàng”, ngộ ha?!
Vì người ta hay nghĩ số tiền mình bỏ ra luôn lớn hơn giá trị mình nhận về.
Tôi mua cô bó rau 10k cô lời hẳn 5k trong đấy, vì vậy cô phải biết ơn tôi chứ. “Khách hàng là thượng đế mà” mà thượng đế thì cao hơn, có quyền ban phát.
Người thầy đầu tiên dạy Vy bán hàng là ba mẹ Vy, mẹ kể hồi đẻ Vy xong ba mẹ làm gì cũng thắng. Ba đi lưới cá được nhiều hơn, dư ăn mẹ đem bán lấy tiền mua đậu, mua đường nấu chè, Vy hồi nhỏ ú na ú nần ngoan như “cục thịt” quăng đâu ngồi đó, vậy nên mẹ được rãnh tay buôn bán. Ngày qua ngày từ nồi chè ba mẹ xây được nhà gạch, cuộc sống đầy đủ hơn… cứ thế nồi chè nhỏ lớn lên thành cửa hàng tạp hoá to nhất xóm từ khi nào không hay.
Ba mẹ Vy nuôi 4 anh em ăn học nhờ nó.
Vì vậy từ thuở nằm nôi Vy đã quen những cuộc trò chuyện của ba mẹ với cô chú mua hàng.
Vy cũng mãi không thể quên cảnh mẹ từ tốn cân từng bịch đường 500 đồng treo thành chuỗi, chặt từng cục đá 500 đồng xếp ngay ngắn chờ người mua…
Cảnh những buổi cơm trưa không khi nào được trọn vẹn vì thay nhau đứng lên chặt đá, đông dầu…
Cảnh những đêm 0 giờ, 3 giờ sáng giật mình vì có người gọi cửa: “chị ơi thông cảm bán cho em gói mì tôm”, “anh ơi thông cảm em hết xăng giữa đường dắt bộ mấy cây số rồi”.
Những ký ức đó quá thường xuyên và quá lâu nên đôi khi Vy cũng không còn nhớ hết. Chỉ duy nhất một điều mãi mãi Vy không thể quên, đó là:
Dù chỉ bán được một ngàn đồng, dù có bị phiền hà đến mức nào đi nữa.. ba mẹ Vy chưa từng một lần chê ít hoặc nỗi giận với khách hàng.
Vy cũng chẳng nhớ bao nhiêu lần mình chứng kiến cảnh người ta lỡ đường, đổ lít xăng, bán chai nước “cho em thiếu, khi nào em ghé em trả nha” ba mẹ vẫn vui vẻ bán như tiếp đãi người bạn lâu năm.
Nhiều lần anh em Vy nhăn nhó:” người lạ mà bán họ đi mất không trả đâu mẹ”. Mẹ chỉ cười: “có sao đâu con, mình giúp họ cũng được”.
Ba mẹ Vy chẳng có năng khiếu sư phạm, cũng chẳng muốn con cái nó theo cái nghề của mình vì cực. Nhưng bao nhiêu năm bươn chãi cùng ba mẹ Vy thấm đẫm từng câu chữ.
—————————
Người ta nói “phi thương bất phú” không có sai!
Giàu tiền giàu bạc thì không biết, nhưng giàu mối quan hệ và phúc đức là có thật.
Ba mẹ Vy tuy đã nghĩ buôn bán tạp hoá đã lâu nhưng đi đâu ai cũng thương cũng quý.
Mạng xã hội gần đây người ta hay dị ứng 2 chữ “bán hàng” mà không biết bản chất của cuộc sống đều xoay quanh 2 chữ đó. Tôi trao anh giá trị, anh trao tôi một giá trị tương đương gọi là tiền.
Dù làm công, làm chủ, làm chuyên gia, giáo sư, tiến sĩ, nghệ sĩ, cô bán rau, bà bán tạp hoá… ai cũng như ai.
Đừng thấy đồng tiền mình lớn khi chi trả cho thứ gì đó vì không ai xin bạn tiền.
Và nếu bạn đang bán sản phẩm gì đó mà nó giúp cuộc sống ai đó tốt hơn thì hãy mạnh dạn la lớn lên.
Tâm bạn đẹp, sản phẩm bạn có giá trị, bạn càng bắt buộc phải bán nó!
#mebacon
25
12 comments
Vy Nguyen
6
Tâm bạn đẹp, sản phẩm bạn tốt, bạn bắt buộc phải bán nó.
The New Rich
skool.com/thenewrich
Xây dựng công việc kinh doanh dựa vào đòn bẩy mạng xã hội.
Leaderboard (30-day)
Powered by