HIỂU MÌNH- THƯƠNG MÌNH- HIỆN DIỆN
Thầy Pháp Hòa có câu nói mình rất tâm đắc:
“Hiểu được mình là bước đầu của thương mình, mà thương mình thật rồi thì mới có thể thương người khác.”
Ngày mình nghe lại câu này, tự nhiên thấy lòng mình lắng xuống.
Vì có những lúc, mình viết rất nhiều, chia sẻ rất nhiều… rồi bỗng dưng lặng đi.
Không phải vì hết ý tưởng.
Mà vì trong đầu cứ vọng lại: “Chưa đủ hay. Chưa đủ chỉn chu. Chưa đủ để đăng.”
Mình ngồi nhìn những dòng chữ mình vừa viết, rồi xóa đi. Viết lại, rồi lại xóa. Cứ thế mãi, cho đến khi mình quên mất… vì sao mình bắt đầu viết ngay từ đầu.
Rồi vừa rồi, anh Bình cmt trong 1 bài viết
“Dạo này anh thấy em viết hay lắm nha… mà hơi lười đăng hay sao ấy nhỉ?”
Mình đọc tin nhắn ấy, rồi ngồi yên một lúc.
Trong lòng ấm lên theo kiểu… khó tả. Giống như có ai đó đang nhìn thấy những gì mình làm, dù mình tưởng không ai để ý. Giống như được nhắc rằng: à, mình không đơn độc trong cái hành trình này.
Nghe thì tưởng đùa, nhưng câu nói ấy làm mình mỉm cười cả ngày.
Vì đôi khi, chỉ cần một lời động viên đúng lúc, mình lại tin vào chính mình nhiều hơn một chút.
Anh còn nói thêm:
“Kệ thôi em, đôi khi lỗi một chút mình lại nhận thêm được nhiều chia sẻ thật đó em.”
Mình “oà lên” đúng thật.
Từ đó mình mới để ý: chính những lần mình vụng, mình sai, mình chưa trọn – lại là lúc mọi người mở lòng hơn. Họ kể, họ chia sẻ, họ đồng cảm.
Hóa ra, điều kết nối con người không phải là sự hoàn hảo, mà là sự thật.
Từ những lần như vậy, mình mới thấm câu:
“Viết đúng trước khi viết hay.” Của chị Kim Chi
Vì đúng – là đúng với cảm xúc, đúng với trải nghiệm, đúng với bản thể của mình lúc này.Khi viết đúng, tự khắc nó đã hay – hay theo cách chạm vào tim người khác, chứ không phải hay để gây ấn tượng.
Và “hoàn thành hơn hoàn hảo.”
Vì nếu cứ chờ tới khi đủ giỏi, đủ sẵn sàng, đủ “chuẩn” mới dám làm,thì có lẽ… mình sẽ mãi đứng ngoài hành trình của chính mình.
Mỗi lần bấm đăng, giờ mình nói với chính mình một điều:
“Ừ, mình vẫn còn tin vào mình đó.”
Hoá ra, hiểu mình không phải là biết hết mọi điều về bản thân.
Mà là dám đón nhận cả những lúc mình chưa trọn, chưa hay, chưa đủ – nhưng vẫn thật.
Và thương mình, là cho phép bản thân được hiện diện như vậy, không cần phải chứng minh gì cả.
Có thể bài viết này vẫn chưa thật trọn,nhưng nó là thật và thật luôn có sức lan tỏa riêng của nó.
Giống như một ngọn đèn nhỏ trong đêm,chỉ cần sáng lên thôi, đã đủ giúp ai đó tìm đường.
Vì đôi khi, chỉ cần một người dám nói điều thật,là đã giúp ai đó dám sống thật hơn rồi.
Còn bạn,có khi nào bạn cũng chững lại giữa hành trình vì muốn “làm cho thật hay” mà quên mất “làm cho thật đúng” không
25
37 comments
Pham Huyen
7
HIỂU MÌNH- THƯƠNG MÌNH- HIỆN DIỆN
The New Rich
skool.com/thenewrich
Xây dựng công việc kinh doanh dựa vào đòn bẩy mạng xã hội.
Leaderboard (30-day)
Powered by